Tôi Có Trái Đất Làm Ngoại Trang

Chương 32

Dần dần, trên mạng cũng không dùng từ "dị năng" nữa, mà được giản hóa thành "năng lực", gọi những người này là người đã thức tỉnh năng lực, những lời đồn đại về ngày tận thế lại bắt đầu xuất hiện.

Có người sợ hãi, nhưng cũng có người lại tỏ ra hoan nghênh, bởi vì tận thế ập đến, dị năng giả mới xuất hiện. Những kẻ hoan nghênh tận thế đều là những kẻ tự cao tự đại, cho rằng mình sẽ là một trong những kẻ may mắn thức tỉnh dị năng, đến lúc đó sẽ có thể hô phong hoán vũ trong thời mạt thế. Ngay cả những tiểu thuyết trực tuyến liên quan đến chủ đề này cũng trở nên bán chạy hơn trước.

Tất nhiên, hiện thực thật phũ phàng. Có kẻ vì bịa đặt và lan truyền tin đồn thất thiệt trên mạng mà bị cảnh sát mạng tóm gọn, chẳng mấy chốc đã phải đăng thư xin lỗi, khiến dư luận cười rộ. Người ta gọi đó là “thiết quyền” của chính phủ.

Mặc dù Trình Cẩm Thần và đám bạn không bàn tán chuyện này bên ngoài, nhưng cứ hễ về đến ký túc xá là lại tụ tập trao đổi. Nhờ vậy, dù Thẩm Tự không chủ động tìm hiểu, nhưng những chuyện cần biết thì cậu vẫn nắm được kha khá.

Cuối tuần, khi đến viện dưỡng lão thăm ông ngoại, Thẩm Tự thử thăm dò ý ông về chuyện này. Đồng lão thừơng tháo kính lão ra, nhìn đứa cháu ngoại với ánh mắt hiền từ: “Sao lại nhắc đến chuyện này? Trẻ con thì cứ tin tưởng chính phủ là được rồi.”

Thẩm Tự không vui khi bị coi là trẻ con: “Ông ngoại, cháu đã trưởng thành rồi, mười tám tuổi rồi! Hơn nữa, ông ngoại, nếu cháu cũng thức tỉnh dị năng thì sao?”

Đồng lão nghe vậy không thể giữ được bình tĩnh, ông lập tức nắm lấy tay cháu ngoại, quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Thật hay giả vậy? Cháu đừng có gạt ông đấy nhé.”

Tai nghe không bằng mắt thấy, Thẩm Tự đi ra sân, dễ dàng bế lên một tảng đá nặng khoảng hai trăm cân, rồi đi đi lại lại một vòng. Thực ra, từ khi trở về đến nay, sức lực của cậu lại tăng lên, theo ước tính của bản thân thì sắp đạt đến hai trăm năm mươi cân rồi.

“Nhanh, nhanh bỏ xuống, vào trong nói chuyện với ông.” Đồng lão lúc này mới thực sự tin tưởng, cháu ngoại mình cũng thuộc dạng người đặc biệt, trong lòng chợt dâng lên nỗi lo lắng.

Ông cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Ban đầu, ông nghĩ rằng cháu ngoại là một người bình thường, có nền tảng vững chắc do ông gây dựng, cấp trên sẽ không bạc đãi, an ổn sống hết đời chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng sự đời khó lường, cháu ngoại cũng sẽ phải bước lên con đường này.

“Cháu à…” Ánh mắt Đồng lão vô cùng phức tạp, cuối cùng chỉ biết thở dài: “Ông biết chuyện này. Quốc gia hiện tại đang giữ bí mật với người dân, nhưng ông cũng nghe nói, hiện nay số lượng người thức tỉnh dị năng đang ngày càng tăng, có lẽ một ngày nào đó sẽ không thể giữ bí mật được nữa. Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm. Cháu biết đấy, ông xuất thân từ ngành khảo cổ, am hiểu về cổ tự, từng làm một số công việc phiên dịch cho cấp trên, cũng vì vậy mà tiếp xúc với những người thức tỉnh dị năng.”

“Ông ngoại, tình huống của cháu có cần báo cáo lên trên không ạ?” Thẩm Tự lo lắng hỏi.

Đồng lão day day sống mũi, lúc này, tư tình cuối cùng đã chiếm ưu thế: “Cứ giấu đi đã. Hiện tại, thái độ của quốc gia vẫn chưa rõ ràng, tóm lại, trước tiên cháu cứ khiêm tốn một chút, đợi thời cơ thích hợp rồi hãy nói, yên tâm học hành ở trường đi.”

Hiện tại, quốc gia sẽ không làm gì những người đó, nhưng sự tự do tạm thời là điều không thể đảm bảo. Bởi vì, đối với đại đa số quần chúng, những người này chính là những phần tử nguy hiểm. Trước khi chưa có quy định cụ thể, quốc gia không thể nào thả những phần tử nguy hiểm này ra ngoài.

Trong lòng Đồng lão, việc học của cháu ngoại còn quan trọng hơn cả thân phận người thức tỉnh dị năng.

Thẩm Tự thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, cháu nghe lời ông.”

Buổi tối, sau khi ông ngoại đi ngủ, Thẩm Tự trở về phòng, lấy ra một viên đan dược màu đỏ như máu. Đây là Huyết Linh Đan mà cậu lo lắng môi trường Trái Đất không tốt nên đã mang về một viên, hy vọng có thể hỗ trợ cho việc tu luyện của mình.

Viên đan dược nhìn thì có màu đỏ như máu, nhưng ngửi lại rất thơm. Thẩm Tự cho nó vào miệng.

Huyết Linh Đan vừa vào miệng đã tan ra, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Thẩm Tự đã hỏi Thẩm Nặc và những người khác về tình huống sau khi dùng Huyết Linh Đan, nên cậu lập tức vận hành bộ động tác đầu tiên của công pháp vô danh. Làm như vậy mới có thể hấp thụ tối đa dược lực trong Huyết Linh Đan, phát huy hiệu quả cao nhất.

Huuu…Huuu…Huuu, Thẩm Tự cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, trạng thái chưa bao giờ tốt như vậy, toàn thân cũng bốc hơi nóng. Dược lực của Huyết Linh Đan theo sự luyện tập của cậu thẩm thấu vào từng bộ phận trên cơ thể.

Cậu có cảm giác, chỉ vài giờ luyện tập này đã tương đương với mấy ngày khổ luyện ở Học viện Thiên Hạ, quả nhiên là đồ tốt!