Tôi Có Trái Đất Làm Ngoại Trang

Chương 16

Tống Khiêm phì cười, Thẩm Nặc cười ha hả hai tiếng, nói: "Chút nữa cứ nói thật với người hướng dẫn ở đây, đây không phải lỗi của cậu, biết đâu phiến khắc này đã bị bỏ quên ở đây từ lâu, nay mới tìm được chủ nhân phù hợp. Đi thôi, chúng ta về trước, võ kỹ để lần sau chọn, cậu sắp xếp lại nội dung trong đầu đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi chúng tớ."

"Được." Thẩm Tự ghi nhận ý tốt này.

Bốn người đều mang theo một quyển công pháp ra ngoài. Lúc đăng ký, người hướng dẫn nhìn thấy mảnh sắt mà Thẩm Tự đưa ra, khóe miệng giật giật: "Phiến khắc này cứ để lại đây đi, dù sao nội dung bên trong cũng đã chuyển vào đầu cậu rồi. Nhóc con, cũng không biết là cậu may mắn hay xui xẻo nữa."

"Thưa thầy, có gì đặc biệt ạ?" Thẩm Tự ngạc nhiên hỏi.

Người hướng dẫn lắc đầu: "Khó nói, nhưng nếu cậu đã có được nó, thì chứng tỏ cậu có duyên với nó. Có gì không hiểu thì hỏi các học viên khác, hoặc hỏi thầy cũng được."

Thẩm Tự gật đầu, không nói gì nữa. Sau khi đăng ký xong, bốn người rời đi.

Sau khi họ đi, người hướng dẫn lại cầm mảnh sắt đã nứt lên xem. Các đường vân trên đó rất mờ, nếu nhìn kỹ có lẽ có thể nhận ra hai chữ "Thiên Địa". Ông ta khẽ thở dài: "Đúng là phiến khắc này, vào lúc này tìm được chủ nhân, có phải là đang ám chỉ điều gì không? Nhưng chỉ là một học viên cấp thấp với thiên phú màu xanh..."

Giọng nói phía sau tan biến trong gió. Trên sổ đăng ký, tên của Thẩm Tự được ghi kèm theo tên của một quyển công pháp phổ biến, mảnh sắt đã nứt cũng biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Trở về phòng, Thẩm Tự ở lại để sắp xếp những thứ trong đầu, Thẩm Nặc ra ngoài giao lưu, Tống Khiêm và Đổng Uy cũng ở lại phòng.

Chỉ còn lại một mình, Thẩm Tự thở phào nhẹ nhõm. Thực ra cả ngày hôm nay cậu đều nơm nớp lo sợ, sợ bị phát hiện ra điều bất thường rồi bị lôi ra thẩm vấn. Bây giờ xem như đã vượt qua ải rồi.

Đóng cửa lại, xoay người vén áo lên, quả nhiên, trên ngực có một dấu ấn hình tròn to bằng đồng xu, màu xanh đen nhạt, còn trên cổ thì đeo một sợi dây.

Lúc ở quảng trường, cậu đã phát hiện ra ngực mình có gì đó không ổn, viên ngọc mà cậu vẫn luôn đeo đã biến mất, thỉnh thoảng ngực lại tỏa ra hơi ấm, nhưng ở nơi công cộng, cậu không thể vạch áo ra xem được.

Hóa ra viên ngọc màu xanh đen đó đã chui vào cơ thể cậu rồi, cũng chính viên ngọc này đã đưa cậu đến thế giới xa lạ này. Nhưng làm sao cậu mới có thể trở về Trái Đất? Ông ngoại có phát hiện ra cậu mất tích không?

Trong lòng Thẩm Tự có chút lo lắng, nhưng cũng biết đây không phải là điều cậu có thể kiểm soát. Biết đâu nếu cậu tu luyện thật tốt thì có thể đạt được mong muốn, trở về Trái Đất. Đây là mục đích mà viên ngọc đưa cậu đến đây, phải không?

Thẩm Tự chỉ có thể nghĩ như vậy, ôm lấy ngực đang hơi nóng, bắt đầu sắp xếp lại những thứ trong đầu.

Một bộ công pháp không đầu không đuôi, cũng không có tên, chỉ có mười hai động tác. Khi cậu muốn xem, mỗi động tác sẽ được tua chậm để làm mẫu trong đầu cậu. Hiện tại cậu chỉ có thể xem được ba động tác đầu tiên, những động tác phía sau thì mơ hồ, có phải phải học xong ba động tác đầu tiên mới xem được những động tác sau không?

Thẩm Tự lập tức bắt đầu luyện tập trong phòng. Bản thân cậu không có năng khiếu thể thao, thể chất cũng không được coi là khỏe mạnh, không bao lâu sau, cậu đã mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đau nhức, chỉ muốn ngồi phịch xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Nhưng vì muốn sớm trở về Trái Đất để ông ngoại yên tâm, Thẩm Tự nghiến răng kiên trì. Có những động tác quá khó, cậu thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc, thật sự là muốn khóc mà không ra nước mắt.

Động tác thứ nhất, từ cố gắng bắt chước đến làm theo một cách máy móc, Thẩm Tự dựa vào nghị lực của bản thân, kiên trì tập mười lần từ đầu đến cuối. Thực sự không chịu đựng được nữa, cậu mới ngồi phịch xuống đất, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi, lại thở hổn hển co chân lên, ngồi xếp bằng, cố gắng ghi nhớ một đoạn tâm pháp trong công pháp.

Đây là phần đi kèm với động tác. Thực ra, Thẩm Tự không biết những chữ cổ này, nhưng khi chúng được in vào đầu cậu, cậu lại biết ý nghĩa của chúng. Chuyện lạ gặp nhiều rồi, bây giờ cậu cũng không còn quá ngạc nhiên nữa.

Cứ như vậy ngồi xếp bằng, niệm đi niệm lại nhiều lần, Thẩm Tự đã ngủ thϊếp đi trong tư thế này. Có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc có lẽ vì đã hoàn toàn thư giãn trong không gian riêng của mình.

Thẩm Nặc trở về gọi hai tiếng ở bên ngoài, thấy không ai trả lời cũng không gọi tiếp, bèn luyện võ ở sân. Tống Khiêm và Đổng Uy cũng vậy, việc họ có thể đạt đến Luyện Thể tầng ba ở độ tuổi này cũng không thể tách rời sự chăm chỉ luyện tập thường ngày.