Trong bài viết có nhắc đến phản ứng của truyền thông và dư luận về sự kiện này. Rất nhiều ý kiến chỉ trích cho rằng nhà họ Văn quá mức tuyệt tình, bỏ rơi nhà họ Thẩm khi gia đình rơi vào khó khăn. Một số người còn nghi ngờ rằng nhân phẩm của người như vậy liệu có xứng đáng để trở thành lãnh đạo chính trị hay không.
Văn Trình khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua những dòng chữ trên tờ báo trước mặt, cho đến khi tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Giọng ông lạnh lẽo và nghiêm nghị: "Vào đi."
Văn Tu Hành bước theo sau người quản gia vào phòng, đứng lại cách bàn làm việc một khoảng không xa.
Người quản gia cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Văn Trình đặt tờ báo xuống, khuôn mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
Giữa hai cha con, đường nét trên gương mặt họ có vài phần tương đồng nhưng không khí giữa họ lại chẳng ấm áp chút nào cả.
Ngón tay của Văn Trình gõ nhẹ lên tờ báo trên bàn, giọng nói mang theo quyền uy không cho phép phản bác: "Lý do hôm nay gọi con đến đây, hẳn con đã thấy rõ rồi đúng chứ."
Văn Tu Hành không hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể đã đoán trước được lời nói và hành động này. Anh chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt bạc lạnh càng thêm sắc bén.
Rõ ràng, người ba trước mặt anh không phải là người có nhiều kiên nhẫn. Sắc mặt Văn Trình trầm xuống, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn.
"Bất kể đối thủ dùng cách gì để khơi lại mấy chuyện cũ kỹ của đời trước, chúng ta không được phép để những tin tức này ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn, càng không thể để nó làm gián đoạn những việc quan trọng hơn được."
Nghe đến đây, Văn Tu Hành cuối cùng cũng có chút phản ứng. Khóe môi anh nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt mang theo chút ý tứ châm chọc.
Văn Trình làm như không nhìn thấy, có vẻ như ông đã quá quen thuộc với kiểu giao tiếp và bầu không khí này giữa hai cha con họ rồi.
Ông ngả người vào lưng ghế, đôi mày nhíu chặt, giọng trầm trầm đầy uy quyền: "Con biết phải làm gì rồi đấy."
Cách nói chuyện của ông chẳng giống cha với con mà giống một cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới hơn.
"Tất nhiên." Văn Tu Hành lên tiếng, giọng nói lạnh như băng tuyết. Khuôn mặt của anh vẫn giữ nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không có chút hơi ấm nào. Anh chậm rãi nói thêm, giọng điệu không giấu vẻ mỉa mai: "Ngài và mẹ đã làm gương cho con rồi còn gì."
Lời này khiến ánh mắt Văn Trình cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Văn Tu Hành thu lại nụ cười, gật đầu hờ hững rồi xoay người rời khỏi phòng.
Trên hành lang, trợ lý riêng của anh là Chu Diệc, nhanh chóng bước tới, bắt kịp bước chân của anh.
Chu Diệc là một Beta, đã làm việc bên cạnh Văn Tu Hành được hai năm.
Trong lòng Chu Diệc lưỡng lự với điều sắp nói nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mở lời: "Văn tổng, quản gia của chủ tịch vừa truyền đạt ý rằng… hôm nay Thẩm thiếu gia sẽ được đưa đến chỗ ngài. Nói là để ngăn chặn dư luận tiếp tục bàn tán, tránh thêm rắc rối không cần thiết."
Anh ta nói xong, cẩn thận quan sát phản ứng của Văn Tu Hành.
Chu Diệc biết rất rõ rằng mối quan hệ giữa sếp mình và người cha chủ tịch không hề hòa hợp, điều này đã rõ ràng ngay từ khi anh ta bắt đầu làm việc ở đây.
Quan hệ giữa các thành viên trong một gia tộc quyền quý luôn phức tạp hơn nhiều so với các gia đình bình thường và với vị trí trợ lý, Chu Diệc đã sớm quen với điều đó.
Nhưng như hôm nay, vì lợi ích gia tộc và tập đoàn mà ép buộc con trai mình phải gặp mặt một người xa lạ để tiến tới hôn nhân thì đúng là lần đầu tiên anh ta chứng kiến.
Dẫu vậy, Chu Diệc chọn cách im lặng, chờ đợi mệnh lệnh từ sếp. Anh ta nghĩ, chắc hẳn Văn Tu Hành sẽ từ chối chuyện này…
Nhưng điều khiến Chu Diệc bất ngờ là cho đến khi họ đi qua hành lang khác và bước ra khỏi nhà chính, Văn Tu Hành vẫn không nói một lời nào.