Thái Tử Đã Có Mưu Đồ Với Ta Từ Lâu

Chương 8: Vào phủ Thái tử

Đã đến cổng phủ Thái tử, Tô Anh không cần suy nghĩ cũng biết bên ngoài chắc chắn có đội vệ sĩ canh gác, nàng đã đến đây rồi thì tất nhiên không thể dễ dàng rời đi được.

Nén tiếng thở dài vào lòng, Tô Anh vén rèm kiệu lên rồi cúi người bước ra.

Tấm khăn hỉ đỏ rực che chắn tầm nhìn của Tô Anh, nàng nheo mắt cố gắng nhìn xuyên qua ánh sáng, xung quanh không hề có bóng dáng của các người hầu.

Hóa ra họ chỉ đưa nàng đến đây, gõ cửa rồi bỏ chạy.

"Tiểu thư, xin người đi theo nô tỳ."

Một giọng nữ trẻ lạ vang lên bên tai, cánh tay nàng được đối phương nâng nhẹ rồi dẫn đi, Tô Anh đoán đó là nha hoàn trong phủ.

Chung quanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tô Anh cũng nghe thấy tiếng cửa mở, nàng được đưa vào một gian phòng.

"Xin tiểu thư chờ ở đây một lát." Trác công công nói ở trước mặt nàng rồi cùng những người còn lại quay người định rời đi.

“Xin các ngươi khoan hãy rời đi!" Tô Anh vội vã bước lên trước nửa bước, đầu gối của nàng va phải cái bàn nhỏ, nhưng nàng không có thời gian để đau: "Xin hỏi công công, bây giờ điện hạ đang ở đâu?"

"Điện hạ đã đi đến Sở phủ để chia buồn."

Tin này quá bất ngờ, Tô Anh không khỏi hỏi thêm: "Chia buồn ư?"

Trác công công vẫn kiên nhẫn giải thích với nàng: "Sáng nay người ta đã tìm thấy thi thể của công tử Sở gia ở trong nhị phòng."

Một tiếng "bịch" vang lên, như bị sét đánh, Tô Anh yếu ớt ngã xuống giường phía sau.

Thấy nàng không còn hỏi thêm gì nữa, Trác công công lập tức dẫn người ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Tiếng cửa mở ra như tiếng khóc than từ phía xa.

Tô Anh cúi đầu, tim nàng như bị tảng đá khổng lồ đè mạnh xuống khiến nàng cảm thấy khó thở. Những ngày qua nàng như bèo trôi lênh đênh giữa cuộc sống khó khăn, thậm chí hôm nay nàng đã từng nghĩ mình sẽ trốn khỏi Tô gia trên đường đến phủ Lý Hỉ.

Khi nghe tin Lý Hỉ gặp chuyện, nàng còn tưởng rằng cuối cùng ông trời cũng thương thân mình, mang đến cơ hội cho nàng thay đổi số phận. Nhưng ai ngờ, nàng lại bị người thân đưa đi như một món quà.

Có vẻ như những nỗ lực, may mắn của nàng đều chỉ là trò cười. Những gì nàng tưởng là vượt qua khó khăn cũng không bằng một suy nghĩ thoáng qua của phụ thân.

Cả ngày hôm nay nàng không ăn không uống, cơ thể vốn đã mệt mỏi, giờ đây Hồng Hạnh cũng không ở đây, nàng rơi vào cảnh cô đơn một mình. Cái chết của Sở công tử trở thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly, khiến tâm lý của nàng hoàn toàn sụp đổ.

Cái chết của hôn phu như một lời tiên tri về số phận đau khổ của nàng.

Tô Anh không thể kiềm chế những suy nghĩ tiêu cực, chắc chắn Thái tử điện hạ sẽ không để ý đến nàng, một nữ tử tự hiến thân đến tận giường như nàng là loại người bị thế nhân khinh bỉ nhất.

Ngài ấy chắc chắn sẽ nhạo báng nàng, rồi cảm thấy ghê tởm mà đuổi nàng ra khỏi phủ, thậm chí ngài ấy có thể đốt sạch mọi thứ mà nàng đã chạm tới.

Những cảm xúc dồn nén từ lâu khiến Tô Anh không thể kiểm soát được, nước mắt liên tục tuôn trào, chảy dài trên đôi gò má.

Không có ai xung quanh cả, nàng khóc thỏa thuê, đôi vai run lên từng hồi.

Bởi vậy, nàng không hề hay biết có người đẩy cửa bước vào, im lặng nhìn nàng một lúc lâu.

"Tô tiểu thư."

Giọng nói của nam nhân như tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, giọng nói ấy bất ngờ vang lên ngay trước mặt khiến tiếng khóc của Tô Anh lập tức ngừng lại hẳn.

Bấy giờ nàng mới nhận ra có ai đó ở ngay trước mặt mình.

Mùi thơm trong trẻo như cây thông thoáng bay đến, trong giây phút, mùi hương ấy như đưa nàng đến rừng tuyết, trái tim Tô Anh đập mạnh mất kiểm soát, ngón tay bối rối vò chiếc khăn.

"Tô tiểu thư, ta biết tâm ý của ngươi, việc phụ thân ngươi làm chuyện như thế này cũng không phải ý của ta."

Không có sự nhạo báng khinh bỉ như nàng dự đoán, giọng nói của y nghe quá đỗi bình dị, ôn hòa, Tô Anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.

Nàng không chú ý rằng tay của y đã nắm lấy khăn hỉ che mặt, nhẹ nhàng vén lên.

Tấm voan đỏ được lấy ra, gương mặt hiện rõ, cả hai chính thức trở thành phu thê.

Đôi mắt bị che khuất từ lâu bỗng gặp lại ánh sáng, Tô Anh không khỏi híp mắt một lúc để thích ứng, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.

Nàng nhìn thấy một đôi mắt sâu thăm thẳm, trong suốt như pha lê, sâu hơn cả sao trời. Đường nét đôi mày, mi mắt rất nhẹ nhàng, sống mũi cao vυ't, khóe môi hơi cong lên, nụ cười của y ấm áp như một ngọc, khiến người ta vô thức thả lỏng. Y mặc một bộ trang phục có tà dài màu trắng ngà với hoa văn tối, cả người y toát ra khí chất quý tộc.

Hóa ra đây chính là Thái tử điện hạ danh tiếng vang xa, Yến Trạc An.

Ánh mắt của y như dừng lại trên viền mắt nàng một lúc, rồi y quay sang một bên để nàng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.