"Tiểu thư, nô tỳ đã nói với gia đinh của dinh Sở gia, nếu Sở công tử trở về thì ngài ấy sẽ đến tìm chúng ta." Hồng Hạnh cũng kinh hoàng, nàng ấy níu chặt tay Tô Anh để an ủi.
Mãi cho đến khi lén trở về nhà, Tô Anh vẫn thấy tay chân mình lạnh toát, nàng thức trắng cả đêm.
Sáng hôm sau bầu trời rất u ám, như nghiên mực bị khô lại sau khi rửa.
Tô Anh đứng trước gương với đôi mắt thâm quầng, nàng từ bếp sau mang khay cơm cho cả nhà ăn sáng đến phòng khách.
Tuy Tô gia không phải là gia tộc danh môn, phụ thân nàng - Tô Phục Hổ - chỉ là một võ tướng bị khinh thường, nhưng Tô gia cũng không đến nỗi không có người hầu bưng thức ăn.
Những việc này đều là do Liễu phu nhân gây ra, dưới danh nghĩa cho nàng "tận hiếu" nhưng thực chất đang tra tấn nàng.
Trên bàn phòng khách đã có đủ người, Tô Anh nhanh nhẹn bước tới bày từng món ăn.
Muội muội Tô Nhu ôm lấy tay Liễu phu nhân rồi nũng nịu than thở: "Mẹ ơi, sao Sở ca ca vẫn chưa có tin tức gì vậy?"
Tô Anh nghe vậy giật mình, không lẽ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ai tìm được Sở công tử sao? Trong lúc nàng đang phân tâm, tay nàng hơi nghiêng khi đặt bát xuống làm đổ chút đồ ăn.
"Trời ơi, con bị bỏng rồi!" Tô Nhu bỗng la lên.
Ngay sau đó, tay nàng bị đối phương đẩy mạnh ra, Tô Anh bất ngờ buông tay, bát súp trắng đổ thẳng xuống sàn.
Liễu phu nhân ôm lấy con gái rồi liếc nhìn Tô Phục Hổ ở chỗ ngồi gia chủ: "Tô Anh này, nếu con không vui thì cứ nói thẳng, đừng cố ý làm con của nương bị thương."
"Con không cố ý." Tô Anh cũng nhìn về phía phụ thân.
"Thôi được rồi." Tô Phục Hổ hiểu rõ mọi chuyện, ông ta ghét nhất những trò tranh chấp của đàn bà: "Mọi người tập trung ăn cơm đi."
Ông ta bày ra vẻ mặt khó chịu, những người khác cũng không dám nói gì thêm, ngay cả Tô Nhu cũng ngồi ngay ngắn hơn.
Tô Anh nở nụ cười tự giễu, nàng vẫn còn mong chờ vào người phụ thân này sao?
Rõ ràng chính ông ta đã ngó lơ và ngầm đồng ý những việc làm của Liễu phu nhân.
Nhi tử của Liễu phu nhân không học hành gì nên cách đây mấy hôm hắn đã bị Tô Phục Hổ đưa đi học viện, lúc này trong phủ chỉ còn lại bốn người.
Theo thói quen nhiều năm trong quân ngũ, Tô Phục Hổ ăn rất nhanh, chẳng bao lâu ông ta đã ăn hết đĩa bánh sữa và sủi cảo, súp thịt trong bát cũng sắp hết.
Trong chớp mắt, Liễu phu nhân lại ngả người lại gần ông ta, bà ta che miệng rồi cười khẽ: "Tướng quân, hôm qua thϊếp lại nhận thêm hai rương lễ vật từ Lý đại nhân."
"Đó chỉ là vật ngoài thân, quan trọng là đối phương hứa sẽ tiến cử cho nhi tử của ta." Tô Phục Hổ đặt bát xuống.
Bàn tay đang cầm thìa khuấy súp chợt run lên, Tô Anh cúi đầu rồi cố nuốt nước mắt ngược vào trong.
Liễu phu nhân nở nụ cười sâu xa: "Đúng vậy, cho nên chúng ta phải gả Tô Anh đi thật nhanh."
"Nhanh hơn à?" Tô Phục Hổ quay đầu nhìn bà ta.
"Đúng thế, để lấy lòng Lý đại nhân thì chúng ta nên cử hành hôn sự càng nhanh càng tốt, vừa hay ba ngày nữa là ngày tốt đấy."
Tô Phục Hổ dùng mấy ngón tay gõ lên bàn để suy nghĩ, ông ta gật đầu: "Vậy thì ba ngày nữa đi."
Một tiếng "keng" vang lên, chiếc thìa trong tay Tô Anh rơi xuống sàn.
Nhưng Tô Phục Hổ chỉ tỏ vẻ khó chịu liếc nàng rồi đứng dậy rời bàn.
Liễu phu nhân cười bẽn lẽn đi theo ông ta ra ngoài.
"Tỷ tỷ à, chúc mừng tỷ có được một mối hôn sự tốt đẹp như vậy nha!"
Người duy nhất còn để ý đến nàng chính là Tô Nhu, nàng ta híp mắt lại, giọng nói đầy vẻ châm chọc: "Không giống như muội chỉ có thể gả cho Sở gia, nhưng bây giờ Sở ca ca còn bị mất tích nữa chứ."
Tô Nhu vỗ tay rồi được đám nữ hầu dìu đi, nàng ta ngẩng cao đầu rời khỏi phòng khách.
Để lại Tô Anh nhắm mắt nuốt ngược nước mắt vào trong, nàng cố gắng nắm chặt một tia hy vọng cuối cùng và duy nhất.
Tuy bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Sở công tử, nhưng Sở gia có địa vị cao như thế, chắc chắn họ sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra huynh ấy.
Nàng chỉ có thể cầu mong Sở công tử sẽ nghĩ đến tình cảm thuở nhỏ, mau chóng đến giúp nàng.
Dù khó khăn đến đâu, ba ngày cũng sẽ chóng qua mà không đợi ai cả.
Tô Anh dần mất hết hy vọng, khi nghe tin tức kia càng khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng hơn.
Sở công tử đã mất tích hoàn toàn.
Những người tìm kiếm chàng từ gia nhân Sở gia đến vệ binh kinh đô, thậm chí cả Tô gia cũng cử người đi tìm, Liễu phu nhân còn dùng tiền riêng để thuê người.
Ngoại ô kinh thành hầu như bị lật tung hết cả lên, nhưng vẫn không tìm thấy người đâu.
Đến ngày hôm nay, đã có lời đồn không tốt âm thầm lan truyền, ai nấy đều nghi ngờ có lẽ Sở công tử đã gặp chuyện chẳng lành.