Thái Tử Đã Có Mưu Đồ Với Ta Từ Lâu

Chương 3: Thấy nàng

Thấy nàng dừng lại, người hầu cũng bước chậm lại rồi hỏi: "Tô tiểu thư có chuyện gì sao?"

Nếu như Tô Nhu đã ở trong buổi tiệc này, vậy thì nàng không nên đến gần để tránh chuốc thêm rắc rối.

Tô Anh ép giọng điệu của mình trở nên dịu dàng: "Ta chỉ muốn gặp Sở công tử để nói vài lời nên sẽ không đi qua đó, phiền ngươi dẫn huynh ấy đến gặp ta."

Lúc này, gặp Sở công tử và nhờ chàng nhận lại hôn ước dựa trên tình cảm xưa nay của cả hai mới là điều quan trọng nhất với Tô Anh.

Chỉ khi Sở gia khẳng định chắc chắn là họ phải cưới nàng, không phải chung chung như kiểu nữ nhi Tô gia có hôn ước với Sở Tô, làm vậy nàng mới có thể thoát khỏi sự sắp đặt của Liễu thị.

Người hầu sắp đồng ý thì bỗng vỗ tay như nhớ ra điều gì đó: "Công tử đi bắn nhạn để thêm phần náo nhiệt cho tiệc hôm nay nên bây giờ ngài ấy vẫn chưa trở về đâu ạ."

Nghe vậy, Tô Anh cảm thấy hoảng hốt, nàng không giữ được vẻ bình tĩnh mà vô thức siết chặt nắm tay: "Vậy nhị phu nhân Sở gia đâu rồi?"

Gặp nhị phu nhân cũng là một phương án tốt.

Người hầu gãi đầu rồi lộ vẻ khó xử: "Nhị phu nhân và đại phu nhân đã lên núi lễ Phật từ hôm qua, phải tới ngày mai mới trở về."

Ánh sáng trong mắt Tô Anh dần tắt, hai bên đầu gối vốn đã đau nhức của nàng run rẩy, gần như sắp ngã quỵ xuống.

Nhưng trong mắt người hầu, trông nàng chỉ hơi nghiêng ngả chút rồi lại nở một nụ cười mệt mỏi đợi chờ.

"Vậy ngươi hãy dẫn ta đến chỗ nào yên tĩnh, ta sẽ đợi Sở công tử trở về."

Người hầu cũng dễ dàng đồng ý, hắn ta dẫn nàng đến một góc vườn hoa bên kia đình giữa hồ rồi tìm cho nàng chỗ ngồi: "Tô tiểu thư đừng lo, khi nào công tử trở về, ta sẽ báo lại để ngài ấy đến gặp Tô tiểu thư."

Biết hôm nay có tiệc nên trong Sở gia khá bận rộn, Tô Anh không muốn làm phiền thêm, nhưng nàng lại sợ lỡ mất cơ hội này nên bèn sai Hồng Hạnh đi canh để kịp thời gặp Sở công tử.

Mọi người đã rời đi, chung quanh chìm vào tĩnh lặng, Tô Anh cúi đầu.

Trong khoảnh khắc, tâm trí của nàng trở nên rối bời vì không có kế hoạch, nàng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Ngồi yên một lúc lâu, những cảm xúc hỗn loạn dần lắng xuống, bấy giờ Tô Anh mới nhận ra mình đang ngồi dưới một cái lang che hoa, những chiếc lá non màu xanh mới nhú trên dây leo lan tỏa chút ý xuân về hoa nở.

Ngẩng đầu nhìn, Tô Anh bỗng nghĩ, chính trong ngày xuân đẹp như thế này, nàng sắp phải gả cho một lão già năm mươi tuổi nổi tiếng thích hành hạ thê thϊếp của mình.

Nỗi buồn vô bờ dâng lên khiến Tô Anh không thể ngồi yên, nàng đành đứng dậy đi lang thang dưới mái hiên.

Nàng hoàn toàn không nhận ra, có người đang nhìn nàng từ tầng trên của gian phòng gần đó.

Gió từ cửa sổ chạm khắc lọt vào trong, quấn lấy ống tay áo màu xám chàm, lộ ra bàn tay với những khớp xương rõ ràng.

Yến Trạc An đứng bên cạnh cửa sổ, y nhìn xuống với vẻ mặt không cảm xúc.

Nếu có người ngẩng đầu nhìn lên, hẳn là họ sẽ kinh ngạc nhận ra vị Thái tử mà thiên hạ trông ngóng lại đang ở trong gian phòng vắng lặng này.

Trác công công nghe tiếng động bên ngoài thì thò đầu nhìn qua, hắn ta thấy một nử tử với vẻ mặt chứa đầy sầu muộn. Vốn hắn ta lo mình sẽ phá hỏng hứng thú ngắm cảnh thanh nhã của chủ tử, nhưng thấy vị chủ nhân với vẻ mặt khó lường này cứ nhìn nàng mãi thì hắn ta bèn cúi người dạ thưa:

"Nàng ấy là đại tiểu thư của Ninh Viễn Tướng quân. Nghe nói trước đây nàng ấy có hôn ước với nhị công tử Sở gia, nhưng kế mẫu của tướng quân lại muốn gả nàng ấy cho Hộ bộ thị lang Lý Hỉ. Hình như bây giờ nàng đang tìm Sở công tử."

Trác công công vốn có trí nhớ rất tốt, các tin tức trong kinh thành đều được hắn ta tóm tắt và nhớ ở trong đầu. Tuy không đoán được tâm ý của vị Thái tử nhưng hắn ta đã làm rất tốt trong việc cung cấp thông tin kịp thời cho y.

Yến Trạc An hơi ngả đầu, y chậm rãi híp lại ánh mắt, tiện tay bứt một nhành lan do Sở gia dâng lên.

Theo phong tục Thượng Tị, tắm nước hoa lan có thể cầu phúc trừ tà, được may mắn cả năm.

Ánh sáng chiếu vào phía sau như có lớp hào quang ấm áp dát lên trên người y, khiến vẻ đẹp của y càng thêm nhu hòa, tuấn tú.

Đôi mày y như núi biển, đuôi mắt sâu thẳm như đầm nước mùa thu, y hay che giấu ánh mắt, nét mặt của y. Nước da trắng như ngọc, nhưng đôi mắt y đen như vực sâu, hình như chúng ẩn chứa một vẻ lạnh lẽo trái ngược với vẻ bề ngoài.

Trác công công chỉ ngước nhìn một lát rồi cúi người xuống: “Nghe nói Sở công tử vẫn chưa trở về sau khi bắn nhạn, e rằng Tô tiểu thư phải thất vọng rồi."