"Ê! Cậu còn ổn không?"
Một giọng nói gấp gáp lo lắng vang lên, nhưng vì bị những tiếng ồn xung quanh trên đường phố át đi nên nghe không rõ lắm.
Vu Trản nằm trên mặt đất gồ ghề, tiếp nhận những âm thanh đứt quãng truyền vào tai.
Có tiếng mắng chửi tức giận của một người đàn ông, tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, tiếng gầm rú của những con thú hoang không biết tên, và… tiếng súng.
Mặc kệ cơ thể đau đớn, đầu óc mơ màng, tất cả âm thanh giống như một tấm chắn thật dày, Vu Trản vẫn lập tức nhận ra được đây là một môi trường hoàn toàn xa lạ, đầy nguy hiểm.
Giọng nói lo lắng ngừng lại, dường như đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Một lúc lâu sau, người nọ nói thầm: "…Ài, đứa nhỏ này là thuần nhân loại à? Hình như ngất đi rồi, mang về viện nuôi thú trước đã rồi nói tiếp."
Nói xong, người đó định cõng Vu Trản lên. Cùng lúc đó, tiếng súng xa xa dường như càng ngày càng tiến lại gần hơn đến bên này.
Vu Trản khẽ run rẩy mi mắt, đột nhiên mở mắt ra.
Trước mắt cậu là một mảng mơ hồ, màu sắc u ám như thể bị bao phủ bởi một tầng khói bụi.
Sau vài giây, ánh mắt cậu từ từ rõ ràng, hoàn toàn nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
Bầu trời thật là màu xám u ám, trong tầm mắt cậu là những kiến trúc lộn xộn, phong cách và chất liệu mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Nơi có náo loạn có mấy người đàn ông cơ bắp hung dữ đang cầm những loại vũ khí không rõ tên chỉ vào một cậu bé vóc dáng thấp bé đang chạy trối chết.
Vu Trản chuyển tầm mắt, nhìn về phía người vừa nói chuyện với mình.
Là một người đàn ông khỏe mạnh, tóc ở phần thái dương hơi bạc, khuôn mặt mang đến cho người ta cảm giác tang thương, có một vết sẹo do dao cắt kéo dài từ tai trái đến khóe mắt.
Điều quan trọng nhất là, Vu Trản nhìn thấy trên đầu người này có một đôi… sừng dê.
Rốt cuộc mình đã đến nơi nào vậy?
Người đối diện không ngờ cậu sẽ đột ngột mở mắt, khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng đen như mực của Vu Trản, động tác của người nọ không tự chủ được mà hơi khựng lại.
"A, cậu tỉnh rồi à? Không đúng, trạng thái của cậu vẫn chưa ổn lắm, đưa về trước rồi nói sau..."
Người nọ lải nhải, kiên quyết muốn cõng Vu Trản lên.
Không chờ người nọ chạm vào mình, Vu Trản đã nắm chặt lấy tay người nọ theo phản xạ tự nhiên.
Động tác nhanh nhẹn dứt khoát như thể đã từng phản kích vô số lần vậy.
"…Bình tĩnh một chút đi, cậu trai trẻ."
Người nọ đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Vu Trản, kiên nhẫn giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi không có ác ý đâu. Cậu bị thương rồi, cần phải được điều trị. Nơi này không an toàn, tôi sẽ đưa cậu về viện nuôi thú của tôi."
Vu Trản không lên tiếng.
Thật sự người này nói đúng. Hiện tại tình trạng của cậu không tốt, cậu chỉ là đang cố gắng giữ sự tỉnh táo mà thôi.
Hai người giằng co một lúc.
Vu Trản nhìn chằm chằm vào người này.
Mặc dù khuôn mặt người này có vẻ dữ tợn, nhưng sự lo lắng và quan tâm trong ánh mắt không giống như đang giả vờ.
Cậu từ từ giảm lực tay đang siết chặt tay người đó, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "…Cảm ơn."
Khi vừa thả lỏng, cơn mệt mỏi và cảm giác đau đớn ập đến như thủy triều, lại lần nữa đưa Vu Trản chìm vào hôn mê.
Một giây trước khi mất đi ý thức, cậu cố gắng huy động chút sức lực còn sót lại trong cơ thể phóng một luồng linh lực về phía xa, nơi đang có hỗn loạn.
Ở nơi xa…
Vài người đàn ông đang đuổi theo hướng của Vu Trản, đột nhiên cảm nhận được một cơn gió thổi qua, khói bụi dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó khuấy động khiến cho bọn họ không thể nhìn rõ con đường phía trước.
Người đàn ông đứng đầu dừng lại: "Lạ quá, sao lại như vậy? Vừa nãy rõ ràng có hai người ở đó mà."
"Lão đại, thằng nhãi kia chạy mất rồi!"
…