Lớp vỏ táo được gọt rất mỏng và dài, không hề đứt quãng, hoàn toàn trái ngược với phong cách "hoang dã" của cô – mỗi lần gọt xong thì chỉ còn lại lõi.
Cổ tay của chàng trai gầy nhưng có lực, ống tay áo hơi kéo lên, để lộ phần xương cổ tay nổi rõ. Các khớp xương trên mu bàn tay lộ ra theo từng chuyển động, ngón tay thon dài, trắng trẻo nhưng tràn đầy sức mạnh.
Mỗi chuyển động đều toát lên vẻ nghệ thuật.
Khương Tinh Thiển vốn là một người thích nhìn tay. Trước cảnh tượng đó, cô không thể rời mắt, thậm chí còn thấy thôi thúc muốn đưa tay chạm vào.
Hứa Thanh Xuyên phát hiện cô đã tắt video, liền căn dặn: "Đợi chút nữa tớ sẽ cắt táo thành miếng nhỏ, cậu dùng nĩa mà ăn. Bây giờ tay không tiện, cậu phải chú ý khi ăn uống."
Bề ngoài, Khương Tinh Thiển chỉ khẽ "ừm" một tiếng, nhưng trong lòng lại buộc bản thân phải dời ánh mắt đi bằng cách nghĩ về cốt truyện.
Rồi, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
[Không ngờ Hứa Thanh Xuyên lại có thuộc tính hắc ám, liệu có phải cậu ấy định làm mình nghẹn chết để đi tìm nữ chính không?]
"Soạt…"
Lớp vỏ táo đứt đoạn.
Lớp vỏ táo đứt đoạn.
Hứa Thanh Xuyên: "…"
Xác nhận luôn.
Anh chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng của Khương Tinh Thiển.
"Trời ơi! Sao lại đứt rồi!" Chủ nhân của những suy nghĩ kia tiếc nuối kêu lên, sau đó còn không hài lòng trách anh: "Hứa Thanh Xuyên, cậu bị run tay à?"
Hứa Thanh Xuyên hít sâu một hơi, tiếp tục gọt, sau đó cắt táo thành từng miếng vừa ăn, lấy một chiếc nĩa từ phòng ăn, ghim lấy một miếng và đưa cho Khương Tinh Thiển.
Cô nhận lấy, bắt đầu cẩn thận ăn từng miếng nhỏ, cố gắng tránh việc bị nghẹn.
Hai lần liên tiếp, những suy nghĩ của cô đều liên quan đến chữ "chết". Hứa Thanh Xuyên khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm, thử dò hỏi: "Khai giảng ở Đại học Bắc Kinh sắp đến rồi, tụi mình có nên đến đó trước một chuyến không?"
Đại học Bắc Kinh là một trong những trường hàng đầu trong nước, nằm ở Bắc Kinh. Cả hai đã thống nhất từ khi nhận giấy báo trúng tuyển vào tháng 7 là sẽ đến trường dạo chơi trước ngày khai giảng.
Ngay lúc anh dứt lời, ánh mắt Khương Tinh Thiển lập tức tràn đầy vẻ sợ hãi, cô nhìn anh chằm chằm.
[Có phải ngày chết của mình đến rồi không? Mình nhất định không đi! Quý trọng mạng sống, tránh xa Hứa Thanh Xuyên!]
Hứa Thanh Xuyên: "…"
Khương Tinh Thiển sợ đến mức bỏ cả miếng táo trong tay, đứng bật dậy định rời xa anh.
Nhưng ngay giây sau, cô chớp mắt, dường như vừa nghĩ ra điều gì đó.