Một con chó Alaska khổng lồ từ dưới lầu lao lên, vừa trông thấy Quýt Mập đang rình rập sau lưng Khương Tinh Thiển, mắt nó sáng rực, lập tức lao đến.
"Gâu gâu gâu!"
Thân hình to lớn của nó đâm trúng Hứa Thanh Xuyên, người vừa bị Khương Tinh Thiển đá lùi một bước.
Hứa Thanh Xuyên bị đẩy mạnh, mất thăng bằng, thân người ngã ngửa, như thể sắp rơi xuống cầu thang.
Đồng tử của Khương Tinh Thiển co lại, cô vội vươn tay túm lấy cổ tay anh, định kéo anh lại.
Cùng lúc đó, Quýt Mập nhảy lên khỏi bậc thang, tránh được cái đầu to của con Alaska, đáp thẳng lên vai Khương Tinh Thiển. Lấy vai cô làm điểm tựa, nó nhún chân đạp mạnh.
Đi nhé!
Khương Tinh Thiển vừa kéo được anh nhưng chưa đứng vững: "..."
Hứa Thanh Xuyên vốn chỉ định diễn trò: "..."
"!!!"
Cả hai cùng ngã xuống.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Hứa Thanh Xuyên phản xạ nắm lấy tay Khương Tinh Thiển, kéo cô vào lòng.
Tốc độ rơi rất nhanh, anh chỉ kịp che đầu cô lại, còn mình thì va mạnh xuống nền đất, phát ra một tiếng "thịch" nặng nề.
Cánh tay của Khương Tinh Thiển đập trúng lan can khi ngã xuống, tiếng xương gãy vang lên rõ ràng. Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng cô.
Trong cơn đau dữ dội, cả hai đều ngất đi.
Khi Khương Tinh Thiển tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt cô là một màu trắng xóa, bên tai vang lên giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm và thương yêu.
"Giảo Giảo, cháu cảm thấy thế nào rồi?"
Khương Tinh Thiển chớp mắt, quay đầu nhìn: "Ông nội."
Ông cụ Khương xoa đầu cô, ấn chuông gọi bác sĩ vào.
Khương Tinh Thiển là cô cháu gái duy nhất qua ba đời của nhà họ Khương, từ nhỏ đã được cả gia đình nâng niu trong lòng bàn tay.
Cái tên "Giảo Giảo" cũng là do chính ông cụ đặt cho cô.
Lúc nhìn thấy Khương Tinh Thiển ngất trên sàn, ông cụ Khương suýt nữa thì không thở được.
Bố mẹ cô vẫn đang ở nước ngoài, đang trên đường trở về. Trong phòng bệnh chỉ có mình ông cụ, ông nhìn cánh tay trái bó bột của cô, lo lắng hỏi: "Có đau không?"
Khương Tinh Thiển lắc đầu, thuốc tê vẫn còn tác dụng nên cô không cảm thấy đau lắm.
Ký ức trước khi ngất ùa về, hình ảnh cuối cùng trong đầu là Hứa Thanh Xuyên ôm chặt lấy cô, trước khi bất tỉnh, cô còn nghe được tiếng anh rên lên đau đớn.
Cô lập tức hỏi: "Ông nội, Hứa Thanh Xuyên đâu rồi? Cậu ấy thế nào rồi?"
Ông cụ Khương vỗ vai cô để trấn an: "Cháu đừng lo, thằng bé chỉ bị chấn động não nhẹ, vẫn chưa tỉnh, phòng bệnh ở ngay kế bên. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao hai đứa lại ngã từ cầu thang xuống?"