Xuyên Nhanh Nữ Phụ Từ Chối Làm Pháo Hôi

Quyển 1 - Chương 5: Thế giới thứ nhất [Nữ phụ não tàn trong truyện tình yêu những năm 80]

Chu Tú Phương còn chưa kịp nói gì thì một người khác đã nhanh miệng tiếp lời:

“Nông thôn thì sao chứ? Người ta thi đậu đại học chuyên khoa, tốt nghiệp liền được phân công việc làm chính thức, là biên chế nhà nước đấy!”

So với Tô Cầm, Tô Nguyệt rõ ràng nhận được nhiều lời khen ngợi hơn.

“Đại học chuyên khoa á?!” Một người khác thốt lên đầy kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.

“Chứ còn gì nữa!”

“Thôi nào, tan tầm rồi, mau về mà nấu cơm đi!” Chu Tú Phương chen ngang, cắt đứt cuộc trò chuyện nhưng cũng không phủ nhận lời nào.

Thật lòng mà nói, so với Tô Cầm, Chu Tú Phương tất nhiên thích Tô Nguyệt hơn. Sang năm, con gái bà cũng thi đại học, bà còn định nhờ Tô Nguyệt kèm cặp thêm. Nếu con bà cũng đỗ được một trường chuyên khoa, sau này tìm việc sẽ dễ dàng hơn.

……..

Tô Cầm hoàn toàn không hay biết về những lời bàn tán. Sau giờ làm, cô ghé vào hiệu sách, định mua vài quyển sách giáo khoa và bộ đề ôn tập. Nhưng khi nhìn lại túi tiền của mình, cô phát hiện số tiền còn lại chẳng đáng bao nhiêu.

Xét về nhan sắc, nguyên chủ không thua kém Tô Nguyệt nhưng lại thích tiêu xài hoang phí. Hôm nay mua váy, ngày mai mua giày, tiền lương từ công việc tạm thời chẳng đủ để trang trải.

Tính tới ngày lĩnh lương còn vài ngày nữa, Tô Cầm chỉ đành ngậm ngùi rời hiệu sách, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Trước đây, nguyên chủ thi đại học với số điểm rất thấp. Sau khi trượt, toàn bộ sách vở đã bị bán đi. Giờ nếu muốn mua lại tất cả sách giáo khoa và tài liệu ôn tập, chắc chắn cần một khoản tiền không nhỏ.

Cô biết Tô phụ sẽ chẳng đời nào đưa tiền cho mình mua sách, vậy nên chỉ có thể tự tích cóp mà thôi.

……..

Đang lúc buồn bực vì tiền bạc, bỗng từ xa vang lên tiếng rao:

“Kem đây! Ai mua kem không?”

Đôi mắt Tô Cầm sáng rực lên, mọi phiền não lập tức tan biến. Nhìn thấy một ông lão đang đẩy chiếc xe kem ở đầu hẻm, cô nhanh chóng chạy tới. Nhưng vừa đến đầu hẻm, bóng dáng ông lão và chiếc xe đã khuất.

Tô Cầm vừa rẽ vào hẻm, vì quá vội vàng, cô suýt đâm thẳng vào một chiếc xe đạp Nhị Bát Giang đang lao tới từ phía đối diện. Cô giật mình thảng thốt, mắt trợn tròn, cơ thể mất kiểm soát, loạng choạng lùi lại.

Người lái xe vội vàng phanh gấp, nhanh nhẹn bẻ tay lái sang một bên và nhảy xuống xe.

"Kéttt ——"

Chiếc xe đạp lướt sát trước mặt Tô Cầm, mang theo cơn gió phả qua rồi lao thẳng vào góc tường.

Cô đứng đờ người, tim đập thình thịch. Nhìn chiếc xe đạp ngã chỏng chơ dưới đất, cô vội cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Là do tôi không nhìn đường. Ngại quá!”

Nhưng trong lòng cô thầm lo lắng: Đừng nói là làm hỏng xe đạp nhé! Tiền đâu mà đền bây giờ...

Như thể đoán được suy nghĩ của cô, người đàn ông đứng dậy, nâng chiếc xe đạp lên kiểm tra, giọng nói trầm thấp, bình thản:

“Không sao, xe không hỏng đâu.”

Giọng anh tuy không hẳn ôn hòa nhưng lại mang theo sự điềm tĩnh đầy an ủi. Sự lo lắng của Tô Cầm lập tức dịu đi. Theo bản năng, cô ngẩng lên nhìn anh và lập tức sững người.

Người đàn ông này chẳng phải là đối tượng xem mắt mà nguyên chủ từng giận dỗi sao?

Hình như tên anh là... Trình Văn Phong.

……….

So với Chu Chí Viễn, Trình Văn Phong và anh ta như hai thái cực đối lập.

Chu Chí Viễn có vẻ ngoài nho nhã, đeo kính, trông mang dáng dấp của một chàng trai học thức, lịch thiệp.

Còn Trình Văn Phong thì khác hẳn. Anh là bộ đội xuất ngũ, dáng người cao ráo, rắn rỏi, từng đường nét trên khuôn mặt sắc cạnh như được chạm khắc. Đặc biệt là đôi mắt dài, hơi hẹp, ánh nhìn sắc sảo và lạnh lùng. Gương mặt nghiêm nghị của anh toát lên vẻ khó gần, khiến người ta e dè ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc trước, nguyên chủ đã làm sao để chọc giận anh ta nhỉ?

À, hình như cô ta từng nói kiểu người như anh, dù thế nào cũng không hợp gu mình.

"Tôi hoàn toàn không thích loại người này."

Chỉ nghĩ đến đó, đầu Tô Cầm đã nhức nhối. Bởi Trình Văn Phong không phải người đơn giản. Trong tiểu thuyết, anh là nhân vật nam phụ nổi danh, sau này trở thành một doanh nhân thành đạt với tên tuổi được cả nước biết đến nhờ bước ngoặt khi tham gia ngành khai thác vàng.

Trong ký ức, Trình Văn Phong dường như chưa từng để tâm đến những lời châm chọc, mỉa mai mà nguyên chủ đã nói với anh. Thậm chí, ở giai đoạn cuối, anh còn ra tay giúp đỡ cô một lần.

Khi nguyên chủ rơi vào cảnh áo rách quần manh, chết thảm nơi đầu đường không ai thèm quan tâm, chính Trình Văn Phong đã cho người nhặt xác, còn mua một ngôi mộ tại nghĩa trang công cộng để chôn cất cô.