Thấy chàng, trong mắt nàng chẳng có gợn sóng nào, giọng điệu cũng bình thản, chẳng giống đang chào đón, ngược lại còn mang theo chút trách móc vì bị quấy rầy.
“Phu quân về rồi à? Bận xong rồi sao? Dạo này vất vả cho chàng rồi.”
Phó Hoài An bước vào phòng, ngồi xuống phía bên kia trường kỷ, cố ý dịu dàng lên tiếng: “Ồ? Chẳng lẽ phu nhân ngày nào cũng dò hỏi tin tức của ta? Nếu không sao biết ta vất vả?”
Chân Nhàn Ngọc ngồi dậy, kéo lại phần áo bị trễ, giọng điệu nhàn nhạt: “Ta đương nhiên không biết, chỉ là khách sáo một câu thôi, phu quân không cần tưởng thật.”
“...”
Vốn định thử thăm dò một phen, để xem nàng sẽ biện bạch thế nào, ai ngờ Phó Hoài An lại bị câu này của nàng làm nghẹn họng.
Chàng nghẹn một lúc, đành nuốt cục tức trong ngực xuống, rồi mở miệng lần nữa: “Xem ra sau ngày thành thân ta không ở phủ bầu bạn với phu nhân, khiến phu nhân không vui rồi. Là ta không phải, ta xin tạ lỗi. Chi bằng lát nữa ta đưa phu nhân đi dạo Thanh Hồ một chuyến, có được không?”
Phó Hoài An cho rằng Chân Nhàn Ngọc vẫn chưa có động tĩnh, một phần là vì nàng quá cẩn trọng, phần khác là vì người nàng mang theo đều đã chết.
Trong phủ không ai giúp nàng, một mình nàng khó mà xoay sở.
Thậm chí muốn truyền tin ra ngoài cũng không dễ.
Chi bằng chàng tạo cơ hội cho nàng tiếp xúc với người bên ngoài. Thời gian qua, ngoại trừ ngày thành thân chàng cố tình để một kẻ áo đen lẻn vào, những người kia hẳn vẫn chưa có cơ hội liên lạc với nàng.
Chỉ cần ra ngoài, sẽ có người đến gần nàng.
Chỉ cần nàng có hành động, tất sẽ để lộ sơ hở.
Như thế, chàng mới có thể tiếp tục lần theo dấu vết.
Ánh mắt chàng dừng lại trên gương mặt Chân Nhàn Ngọc, trong đôi mắt đen ánh lên ý cười. Khuôn mặt ấy, một khi cố tình quyến rũ, đến cả Chân Nhàn Ngọc cũng phải ngây người vài phần.
Phó Hoài An: “Thế nào? Ta sai người chuẩn bị đồ đạc? Vừa hay còn thời gian, có thể ghé qua Đại Phật Tự một chuyến, món chay ở đó nổi tiếng lắm, chắc nàng sẽ thích.”
“Không thích.” Chân Nhàn Ngọc lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt từ chối.
Gì mà dạo hồ với đi chùa, nghe đã thấy phải đi xa.
Nằm ở nhà chẳng phải thoải mái hơn sao?
Có điên mới chịu khổ như thế.
Phó Hoài An không ngờ nàng lại từ chối, “Tại sao?”
Chân Nhàn Ngọc quả thực chẳng biết nói sao, “Vì ta không thích ăn chay, cũng không muốn đi bộ.”
Phó Hoài An: “...”