Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi

Chương 41.1

Lương Cửu Công dẫn theo các cung nhân ngự tiền, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ tấu chương và bút mực trên bàn kỷ. Một cung nữ tiến lên, mang theo chậu đồng vàng và khăn tay, hầu hạ Khang Hi rửa tay.

Sau đó, lại có cung nhân mang hai chén trà đặt lên bàn. Khang Hi lau sạch tay rồi ngồi trở lại vị trí cũ.

"Ngươi đọc sách trẫm sai người đưa qua, thế nào rồi?" Khang Hi vừa cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, vừa hờ hững hỏi Dung Nguyệt ở phía đối diện.

Dung Nguyệt vừa cầm lấy chén trà sứ Thanh Hoa, tay hơi khựng lại, sau đó đặt chén xuống bàn.

Trong lòng thầm nghĩ, hắn rõ ràng biết nàng không nhận ra nhiều chữ như vậy, còn cố ý hỏi câu này, chẳng phải là cố tình sao.

Nàng khẽ mím môi, đáp:

"Chẳng ra sao cả, vẫn là câu nói vừa rồi thôi. Có rất nhiều chữ, nó nhận ra thần thϊếp, nhưng thần thϊếp lại không nhận ra nó."

Khang Hi bị dáng vẻ nghiêm trang của nàng làm bật cười:

"Sao vậy? Không biết chữ mà còn ra vẻ tự tin thế này, định chờ trẫm dạy ngươi hả?"

Lời vừa dứt, Dung Nguyệt liền nhoẻn miệng cười rạng rỡ, nói:

"Ôi, thần thϊếp thật sự từng nghĩ đến điều đó. Nhưng lại sợ hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, không có thời gian, nên chỉ dám nghĩ trong lòng thôi. Nhưng giờ hoàng thượng đã có ý này, lại ăn ý đến mức trùng khớp với suy nghĩ của thần thϊếp, vậy thần thϊếp đành miễn cưỡng nhận lời đề nghị của hoàng thượng vậy."

Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nói cứ như thể Khang Hi thật sự đã đồng ý với nàng.

Khang Hi nhìn dáng vẻ láu lỉnh của nàng, nhất thời không biết nói gì, chẳng lẽ nàng không biết mình mặt dày thế nào sao?

"Ngươi nghĩ đẹp thật." Hắn tỏ ra vẻ mặt vô cùng khinh bỉ.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa của Dung Nguyệt lập tức xị xuống.

Nàng bĩu môi, uất ức nói:

"Thần thϊếp nằm mơ một chút, cũng không được sao."

Khang Hi lại bật cười.

Hắn thật sự không hiểu, tính cách và biểu cảm thay đổi như chong chóng của nàng, rốt cuộc là học từ đâu ra. Tốc độ biến đổi cũng nhanh đến mức khiến hắn không giận được, mà còn có vài phần thích thú.

Lương Cửu Công đứng một bên, nhìn hai người họ đối đáp qua lại, cứ như trong mộng.

Ngoài há hốc mồm, hắn chỉ biết há hốc mồm.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy cảnh Khang Hi và Dung Nguyệt ở cùng nhau, thì ra là như thế này.

Từ trước đến nay, hắn vẫn nghĩ rằng Từ thường tại là người dịu dàng, ngoan ngoãn, vậy mà mỗi lần mở miệng, lại không giống bất cứ phi tần nào khác trong cung. Cứ như là lời gì cũng dám nói, khiến hắn đứng bên cạnh nghe mà tim đập thình thịch, chỉ sợ Khang Hi tức giận bất ngờ.

Dù sao thì hắn cũng đã mở rộng tầm mắt.

Không biết vị này, rốt cuộc có biết mình đang nói chuyện với ai hay không.

Khang Hi cười khẽ, không nói thêm lời nào, lại mở nắp chén trà, nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống. Hắn khẽ phất tay, ra hiệu cho Lương Cửu Công lui xuống.

Lương Cửu Công hiểu ý, biết Khang Hi muốn ở riêng với Từ thường tại một lát, bèn dẫn theo hai cung nhân lặng lẽ rời đi.

Chờ người lui hết, Khang Hi liền mỉm cười nhìn nàng, ra lệnh:

"Qua đây."

Giọng nói trầm ấm, trong không gian ánh đèn lung linh của Tây Noãn Các, lại càng quyến rũ lạ thường.

Trái tim nhỏ bé của Dung Nguyệt thoáng chệch một nhịp, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ buồn cười.

Chỉ thấy nàng mở to đôi mắt đào hoa long lanh, mỉm cười hỏi:

"Hoàng thượng định dùng mỹ nam kế với thần thϊếp sao?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Khang Hi không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Chỉ nàng thôi, hắn còn cần phải dùng mỹ nam kế ư? Hắn chỉ cần ngoắc ngón tay, nàng chẳng phải sẽ ngoan ngoãn đi tới sao.

Dung Nguyệt: … Có gì đáng cười đến thế sao?

Khang Hi cười một lúc, ngừng lại, nhưng khóe miệng và ánh mắt vẫn ánh lên nét vui vẻ.

"Với dáng vẻ của ái phi thế này, trẫm cần gì dùng mỹ nam kế."

Dung Nguyệt lập tức nghiêm mặt, không phục:

"Thần thϊếp thế này thì làm sao? Thần thϊếp thế này là dáng vẻ quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt trần, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, vân vân và vân vân. Chẳng lẽ không đủ để hoàng thượng phải dùng mỹ nam kế sao?"

Nàng nói một hơi, gần như dùng hết các từ ngữ ca ngợi sắc đẹp mà nàng nghĩ ra.

Khang Hi nhịn cười, nói:

"Được chứ, nhưng trẫm lại thích ái phi dùng mỹ nhân kế với trẫm hơn."

Dung Nguyệt thẳng thừng đáp:

"Ngài nghĩ đẹp thật, đây chẳng phải lời ngài vừa nói sao, giờ thần thϊếp trả lại ngài đấy."

"Ngươi dám nói như vậy, không sợ trẫm trị tội ngươi sao." Hắn thật sự không hiểu ai đã cho nàng gan to như vậy.

Nghe vậy, nàng không những không tỏ ra sợ hãi, mà còn cười rạng rỡ:

"Không sợ, thần thϊếp biết hoàng thượng không nhỏ mọn đến vậy. Hơn nữa, trong khuê phòng mà động chút là trị tội, thì chẳng phải mất vui sao."

"Ngươi đúng là, cái gì cũng dám nói." Khang Hi lúc này cười bất lực, nàng quả thật miệng lưỡi quá sắc bén.

Nói rồi, hắn đứng dậy, bước đến chỗ nàng ngồi.

Hai người vốn dĩ ngồi rất gần, chỉ hai bước đã đến trước mặt nàng. Hắn mỉm cười cúi đầu nhìn nàng, nói:

"Vậy trẫm thử dùng một lần mỹ nam kế với ái phi, thế nào?"

Tai Dung Nguyệt lặng lẽ đỏ bừng.

Khang Hi thấy thế, khóe môi mỉm cười, nắm lấy tay nàng, chậm rãi dẫn nàng về phía long sàng đối diện ngự tháp. Dung Nguyệt tuy có miệng lưỡi sắc bén, nhưng đến lúc thật sự cần, nàng – kẻ non tay, sao có thể là đối thủ của Khang Hi – người đầy kinh nghiệm.

*