Ngồi trên kiệu từ Càn Thanh Cung tới đón, tâm trạng Dung Nguyệt khá bình thản, không còn cảm giác căng thẳng như hai lần trước. Có lẽ điều này liên quan nhiều tới việc Khang Hi đã từng đến thăm nàng khi nàng bị bệnh lần trước.
Qua lần tiếp xúc đó, nàng cảm thấy Khang Hi cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng.
Hắn biết cười, biết trêu đùa. Khi tâm trạng tốt, hắn thậm chí từng nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng. Với những yêu cầu nàng đưa ra, dù hắn không hứa ngay trước mặt, nhưng sau đó lại thực hiện y như lời, ví dụ như thăng vị cho nàng, ban thưởng bạc, hay tặng sách mà nàng mong muốn.
Những điều này khiến nàng không còn sợ hắn như trước.
Ngược lại, nàng còn nảy sinh một chút tò mò về vị hoàng đế nổi tiếng trong lịch sử này.
Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ lung tung, kiệu đã tới trước Càn Thanh Cung mà không gặp chút trở ngại. Nàng bước xuống kiệu, theo sau cung nữ dẫn đường, chậm rãi tiến về Tây Noãn Các, nơi nàng từng tới trước đây.
Lúc này, bên trong Tây Noãn Các, ánh đèn bập bùng trong không gian yên tĩnh.
Khang Hi mặc một bộ trung y sạch sẽ, ngồi xếp bằng trên ngự sập dưới cửa sổ phía nam. Trước mặt hắn là một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt mấy quyển tấu chương. Hiện tại, hắn đang cầm một cây bút son, nhanh chóng phê duyệt một bản tấu chương đang mở ra. Lương Cửu Công đứng hầu bên cạnh.
Đây chính là khung cảnh mà Dung Nguyệt nhìn thấy ngay khi bước vào.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là: Làm hoàng đế cũng thật vất vả, khuya thế này mà vẫn còn làm việc. Không biết nàng tới đây là để thị tẩm hay để nhìn hắn làm việc nữa.
Nàng tiến lên hành lễ:
“Tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an!”
Khang Hi không ngẩng đầu, chỉ nói:
“Bình thân đi.”
Dung Nguyệt đứng dậy, lặng lẽ đứng tại chỗ, không biết nên làm gì tiếp theo, nhất thời có chút lúng túng.
Cứ thế, nàng đứng thêm một lát. Khang Hi cuối cùng cũng phê duyệt xong bản tấu chương trên bàn, đặt bút son xuống. Lương Cửu Công nhanh chóng tiến lên, di chuyển bản tấu vừa phê duyệt ra góc bàn để mực khô, sau đó lấy một bản khác chưa duyệt, đặt trước mặt Khang Hi.
Hành động nhanh nhẹn và chính xác của Lương Cửu Công trong việc xử lý tấu chương khiến Dung Nguyệt không khỏi thầm cảm thán: hẳn đây là việc ông đã làm quen tay từ lâu.
Nhân lúc có một khoảng trống, Dung Nguyệt khẽ lên tiếng:
“Hoàng thượng, thần thϊếp đứng lâu chân đã mỏi, có thể tìm chỗ ngồi một lát được không ạ?”
Lời vừa dứt, Lương Cửu Công, người vốn nổi tiếng điềm tĩnh, cũng sững sờ không thốt nên lời.
Ông không tin nổi vào tai mình—vị Từ Thường Tại này vừa nói gì? Nói rằng nàng đứng mỏi chân và muốn tìm chỗ ngồi? Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy có người dám nói câu như vậy trước mặt hoàng thượng.
Quả nhiên, Từ Thường Tại không chỉ là người dám nói dối hoàng thượng trong lần trước, mà còn là người dám thẳng thắn đến mức không ai ngờ tới.
Lời của nàng cuối cùng cũng khiến Khang Hi rời mắt khỏi tấu chương, ngẩng lên nhìn nàng.
Ánh mắt đầu tiên nhìn Dung Nguyệt khiến Khang Hi khựng lại.
Không giống lần trước khi nàng còn bệnh, dáng vẻ xộc xệch, tiều tụy, tối nay nàng mặc một bộ kỳ trang màu xanh da trời, khí chất thanh tao thoát tục, nhan sắc rực rỡ quyến rũ. So với lần đầu thị tẩm, vẻ đẹp của nàng đã tăng thêm vài phần rạng rỡ.
Trong lòng Khang Hi không khỏi ngạc nhiên: Bệnh tình không chỉ không khiến nàng sa sút mà ngược lại, còn giúp nàng trở nên xinh đẹp hơn. Có lẽ, trong hậu cung, chỉ nàng mới có thể như vậy.
Ánh mắt hắn đảo qua nàng một lần nữa, rồi bình thản chỉ vào vị trí đối diện mình:
“Nàng ngồi đó trước đi, trẫm sắp xong việc rồi.”
Dung Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm mấy lượt, lòng không khỏi bối rối, lo rằng câu nói vừa rồi của mình liệu có khiến Khang Hi phật ý không. Nếu thật sự như vậy, nàng thà đứng thêm chút nữa còn hơn.
Nhưng khi nghe Khang Hi cho phép ngồi, nàng thầm mừng vì đã mạnh dạn mở miệng. Có thể ngồi thì ai lại muốn đứng?
Hơn nữa, ai biết Khang Hi còn bận tới khi nào. Chẳng lẽ nàng cứ phải đứng đợi mãi sao?
“Thần thϊếp tạ ơn hoàng thượng!” Dung Nguyệt vui vẻ cảm ơn, rồi không hề do dự, ngồi xuống ngay vị trí đối diện hắn, chỉ cách nhau một chiếc bàn nhỏ.
Lương Cửu Công lại một lần nữa chết lặng.
Ông kinh ngạc không chỉ vì Vạn tuế gia không hề tức giận mà còn cho phép nàng ngồi đối diện mình. Tình huống này quả thực quá hoang đường!
Ông dụi mắt, nhìn lại một lần nữa để chắc rằng mình không nhìn nhầm—đúng là Từ Thường Tại đã ngồi đối diện hoàng thượng.
Hơn nữa, ngay lúc này, Khang Hi lại tiếp tục cầm bút son lên, phê duyệt tấu chương. Hắn thậm chí còn thoáng ngẩng đầu liếc nhìn nàng trước khi cúi xuống viết tiếp.
Về phần Dung Nguyệt, khi bắt gặp ánh mắt của Khang Hi, nàng mỉm cười đáp lại.
Lương Cửu Công thầm nghĩ: "Ta quả thật không thể đoán được tâm ý của cả hai người này."
Lúc này, tâm trạng Khang Hi có chút không tập trung. Từ khi Dung Nguyệt ngồi xuống đối diện, một mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng nhưng vô cùng dễ chịu, bay đến.
Hắn không cần đoán cũng biết, đó là mùi hương từ nàng.
Khang Hi cố gắng gạt bỏ suy nghĩ không thích hợp trong đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, đồng thời hỏi một cách hờ hững:
“Chuyển sang nơi ở mới, nàng có thấy thoải mái không?”
Dung Nguyệt ngẩn ra, thầm nghĩ: “Hoàng thượng đang hỏi mình sao?”
Nghĩ một lát, nàng chợt hiểu, trong phòng ngoài nàng ra chẳng còn ai khác. Nhưng điều khiến nàng tò mò hơn là, làm sao Khang Hi biết nàng đã chuyển nơi ở?
Điều thắc mắc này lập tức được nàng hỏi thẳng:
“Hoàng thượng làm sao biết An Tần nương nương đã chuyển thần thϊếp sang chỗ mới?”
Khang Hi cúi đầu, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, đáp:
“Trong hậu cung này, có gì mà trẫm không biết?”