Đan Thu không ngờ rằng, sau ngần ấy thời gian, Niệm Tuyết vẫn giữ nguyên thái độ thù địch với mình.
Nàng cắn chặt răng, tự nhủ không được nổi giận. Lúc này, nàng đang có việc cần nhờ Niệm Tuyết, không thể vì thế mà bỏ đi.
Trên gương mặt Đan Thu thoáng hiện vẻ tội nghiệp, nàng dịu dàng nói:
"Muội biết tỷ vẫn còn giận muội vì chuyện trước kia. Nhưng khi ấy tỷ cũng thấy đấy, chủ tử chẳng màng đến chuyện tranh sủng, suốt ngày ủ dột buồn bã, mọi chuyện không lo, không hỏi. Thậm chí chúng ta bị người khác ức hϊếp, cũng chẳng có ai đứng ra bảo vệ. Nếu muội không đi, không biết còn phải chịu khổ đến thế nào. Muội nghĩ tỷ hẳn cũng hiểu được cảm giác của muội mà."
Dù sao, lúc đó tình cảnh của Niệm Tuyết cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Niệm Tuyết biết những lời của Đan Thu là thật, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận cách làm của Đan Thu. Nếu thật sự muốn đi, tại sao không thẳng thắn nói ra? Chủ tử nào có cản.
Nhưng cách Đan Thu làm thì sao? Ngày ngày lén lút chạy sang Viên Thường Tại lấy lòng, đợi đến khi Viên Thường Tại gật đầu đồng ý thì một lời cũng không nói, trực tiếp dọn sang bên đó.
Đã vậy, Viên Thường Tại còn công khai trước mặt chủ tử trong buổi thỉnh an sáng sớm, nói rằng Đan Thu giờ đã là người của nàng ta. Chuyện này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt chủ tử.
Niệm Tuyết lạnh lùng đáp:
"Xin lỗi, ta không hiểu được cảm giác của ngươi."
Dù hiểu hay không cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng Đan Thu đã phản bội.
Lời này vừa dứt, ánh mắt Đan Thu lập tức lóe lên một tia giận dữ. Nàng nghĩ rằng khi mình kể khổ, Niệm Tuyết – người từng ở trong hoàn cảnh tương tự – sẽ thông cảm. Ai ngờ Niệm Tuyết lại tuyệt tình đến vậy.
Thế nhưng, Đan Thu giả vờ như không thấy vẻ mặt muốn cắt đứt câu chuyện của Niệm Tuyết. Nàng bất ngờ tiến tới, nắm chặt lấy cánh tay Niệm Tuyết, vẻ mặt tràn đầy khẩn thiết.
Nàng hạ giọng, gần như van nài:
"Niệm Tuyết tỷ tỷ, muội thật sự không còn cách nào khác. Tỷ giúp muội lần này đi. Trước đây là muội hồ đồ, muội xin lỗi tỷ và chủ tử. Hãy nể tình chúng ta từng là tỷ muội mà giúp muội nói vài lời tốt đẹp trước mặt chủ tử, để muội được quay lại bên người, cùng tỷ hầu hạ chủ tử."
Đan Thu vội vàng thề thốt:
"Muội hứa lần này sẽ không tái phạm sai lầm như trước nữa. Muội sẽ tận tâm hầu hạ chủ tử, không để tỷ và chủ tử thất vọng. Tỷ không biết đấy thôi, chỉ vì muội từng hầu hạ chủ tử, Viên Thường Tại căn bản không tin tưởng muội, lại càng không xem muội là người. Hễ không vừa ý, nàng ta liền mắng chửi, thậm chí còn động tay động chân. Muội thực sự không thể chịu nổi nữa. Niệm Tuyết tỷ tỷ, muội cầu xin tỷ, giúp muội lần này đi."
Lời nói của Đan Thu tràn ngập vẻ đáng thương, dường như chỉ còn thiếu việc quỳ xuống trước mặt Niệm Tuyết.
Niệm Tuyết cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích của Đan Thu: muốn quay lại hầu hạ bên cạnh chủ tử.
Nhưng khi nghe những lời Đan Thu nói, nàng không khỏi bật cười vì tức giận. Dù có đáng thương thế nào, đó cũng là con đường Đan Thu tự chọn, trách được ai đây? Người ta luôn phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.
Nếu biết hôm nay, cớ gì lúc trước lại làm như vậy?
À, khi chủ tử thất thế, nàng ta muốn đi liền đi, giờ chủ tử được sủng ái, lại mặt dày quay lại? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Đừng nói rằng người hầu hạ bên cạnh chủ tử đã đủ, cho dù không đủ, loại người không trung thành như Đan Thu, nàng cũng tuyệt đối không cho quay lại.
Loại người này, về chỉ thêm tai họa.
Còn nói gì đến tình nghĩa tỷ muội? Nếu thật sự có tình nghĩa tỷ muội, năm xưa nàng ta đã không lén lút làm ra chuyện như vậy sau lưng mọi người.
Lần đầu tiên, Niệm Tuyết cảm thấy chán ghét Đan Thu đến mức này.
Nàng châm biếm:
"Đan Thu, ngươi lấy đâu ra mặt mũi để nói những lời này? Lúc trước chẳng ai ép ngươi sang bên Viên Thường Tại. Giờ sống không tốt, lại muốn quay về bên chủ tử? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"
Đan Thu ngỡ ngàng, không ngờ Niệm Tuyết lại nói những lời tuyệt tình như thế. Nàng làm bộ uất ức, mắt đỏ hoe:
"Niệm Tuyết tỷ tỷ, sao tỷ lại tuyệt tình như vậy? Khi đó muội cũng có nỗi khổ tâm mà!"
Niệm Tuyết nghĩ thầm:
Nỗi khổ tâm của ngươi thì ai quan tâm? Lúc đó, bên cạnh chủ tử chỉ có ba người, chẳng lẽ chỉ mình ngươi khổ? Ta và Vương Bình cũng đâu dễ dàng gì, nhưng có ai nghĩ đến chuyện bỏ đi?
Hơn nữa, trong cung có một quy tắc bất thành văn: Một lần không trung thành, vĩnh viễn không được dùng lại. Đan Thu giờ chính là loại người như vậy.
Nàng lạnh lùng đáp:
"Mau đi đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Từ nay nước sông không phạm nước giếng, đừng đến tìm ta nữa. Ngươi cũng không muốn Viên Thường Tại biết chuyện này, đúng không?"
Nói xong, Niệm Tuyết gỡ tay Đan Thu đang nắm cánh tay mình, quay người đi, như thể nhìn thêm một lần cũng làm nàng thấy ô uế.
Đan Thu bật thốt lên:
"Niệm Tuyết tỷ tỷ, tỷ..." Nước mắt tràn đầy trong mắt nàng, vẻ mặt đau khổ.
Nàng liếc nhìn vài đôi mắt đang dõi theo từ trong bếp, hậm hực dậm chân một cái, làm ra vẻ uất ức tột cùng rồi vội vã bước ra cửa.
Nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt nàng lập tức thay đổi. Nỗi oán hận, bất cam, và tức giận lần lượt hiện lên trong đôi mắt ấy.
Nàng nghĩ:
Không ngờ Niệm Tuyết lại tuyệt tình như vậy. Ta đã hạ mình cầu xin, mà nàng vẫn không chịu giúp.
Nhưng nàng không định bỏ cuộc. Viên Thường Tại đã chẳng đối xử tốt với nàng, lại còn bắt nàng giám sát Từ Thường Tại.
Nếu phải như vậy, chi bằng nhân cơ hội này trở lại hầu hạ bên Từ Thường Tại còn hơn.
Ít nhất, Từ Dung Nguyệt là người mềm mỏng, không dễ nổi giận với cung nhân. So với Viên Thường Tại, người cứ bực mình là chửi mắng, Dung Nguyệt quả thực dễ sống hơn.
Quan trọng hơn, Từ Dung Nguyệt hiện đang được Khang Hi sủng ái, đi theo nàng ta chắc chắn tốt hơn Viên Thường Tại nhiều.
Nghĩ đến đây, Đan Thu càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình: quay lại hầu hạ Từ Dung Nguyệt, tiếp tục làm cung nữ bên cạnh nàng ta.
Đan Thu không tiếp tục quấy rầy, khiến Niệm Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nàng quay lại tập trung vào nồi thuốc trên bếp lửa.
Tuy nhiên, Niệm Tuyết biết rằng, dù lời vừa rồi của mình có phần tuyệt tình, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng nàng cũng chẳng thua kém gì Đan Thu.
Đan Thu vốn không phải tên thật của nàng, nàng tên là Niệm Sương. Từ cái tên, có thể thấy cả hai vốn cùng một đợt cung nữ tiến cung, giống như các cung nữ bên cạnh An Tần đều mang chữ "Lan" trong tên, như Tân Lan, Linh Lan, Quan Nữ Tử Băng Lan, hay cung nữ Tử Lan bên cạnh Trương Quý Nhân vậy.
Ban đầu, nàng và Đan Thu chỉ là những tiểu cung nữ làm công việc quét dọn trong Khải Tường cung. Khi Dung Nguyệt nhập cung, cả hai được phân đến bên cạnh nàng làm cung nhân, tình cảm tự nhiên cũng trở nên sâu sắc hơn.
Niệm Tuyết luôn biết Đan Thu là người nhiều tham vọng, luôn mong muốn vươn lên, nhưng điều này chưa từng ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người. Dù sao trong cung, những cung nhân có suy nghĩ như vậy không hề ít, Đan Thu có khát vọng cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng điều Niệm Tuyết nhìn thấu được, mà Đan Thu không hiểu, chính là: một khi đã hầu hạ một phi tần, dù có chuyển sang hầu hạ người khác, lòng tin của chủ tử mới dành cho mình cũng không bao giờ còn nguyên vẹn.
Chính vì vậy, Niệm Tuyết chọn cách yên phận, lặng lẽ hầu hạ một phi tần, chờ đến năm 25 tuổi được xuất cung.
Đáng tiếc, điều nàng hiểu rõ, Đan Thu lại không nhìn thấu. Một năm sau, Đan Thu không chịu nổi cuộc sống kham khổ, liền chuyển sang hầu hạ bên Viên Thường Tại.
Chuyện này không chỉ làm tổn thương tình cảm giữa họ mà còn khiến quan hệ giữa Dung Nguyệt và Viên Thường Tại xuất hiện hiềm khích.
Chỉ riêng điều đó đã đủ để Niệm Tuyết thấy rằng ý định của Đan Thu muốn quay về hầu hạ Dung Nguyệt là hoàn toàn viển vông.
Đây chính là lý do vì sao nàng từ chối một cách dứt khoát như vậy. Không phải vì thù hận, mà vì nàng biết rõ: người như Đan Thu, quay lại chỉ mang thêm rắc rối.