Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi

Chương 29.2

Giữa trưa, mặt trời treo cao giữa không trung, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất.

Ngự giá từ Trường Xuân cung xuất phát, chậm rãi đi dọc theo Tây Nhị Trường Nhai.

Khang Hi ngồi uy nghi trên long liễn, ngước mắt nhìn con đường dẫn tới phía trước.

Khi đi ngang qua cửa Tung Tư, bỗng nhiên hắn nảy ra ý định, trầm giọng nói: "Đến Khải Tường cung một chuyến."

Lời vừa dứt, Lương Cửu Công đi bên cạnh ngự liễn thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cất cao giọng: "Vạn tuế gia ngự giá Khải Tường cung!"

Ngự liễn lập tức quay đầu, hướng về phía Khải Tường cung.

Lúc này, trong lòng Lương Cửu Công tràn ngập nghi hoặc. Vạn tuế gia đang yên lành, cớ sao đột nhiên lại muốn đến Khải Tường cung?

Chủ vị của Khải Tường cung là An Tần. Nếu nói Khang Hi muốn đặc biệt đến thăm An Tần, thì ngay cả chính Lương Cửu Công cũng khó tin. Vạn tuế gia đã hơn hai năm không bước chân vào cửa Khải Tường cung.

Nhớ lại vài ngày trước, khi Khang Hi lật bài tử, từng hỏi qua Cố Vấn Hành: "Sao không thấy thẻ bài của Từ Thường tại?" Cố Vấn Hành đáp rằng Từ Thường tại gần đây ngã bệnh, thẻ bài đã được rút xuống.

Nghĩ đến đây, Lương Cửu Công không khỏi hít một hơi lạnh. Lẽ nào Vạn tuế gia đến Khải Tường cung lần này không phải vì An Tần, mà là vì muốn xem Từ Thường tại đang bệnh?

Nếu đúng vậy, thì thật đáng kinh ngạc. Từ Thường tại mới được triệu thị tẩm hai lần, mà đã khiến Vạn tuế gia không quên nổi.

Còn Khang Hi trên ngự liễn lúc này, bản thân hắn cũng không rõ tâm tư mình ra sao.

Chỉ là khi đi ngang qua khu vực Khải Tường cung, bỗng nhiên nhớ đến Từ Thường tại với đôi mắt sáng tựa thu thủy, nghe nói nàng gần đây đang bệnh.

Đã đi đến đây rồi, chi bằng ghé qua xem thử một chút, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Ngự liễn vừa tiến vào cửa chính Khải Tường cung, một tiểu thái giám đứng canh ở sân trước thấy bóng ngự liễn, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

Nhưng khi định thần nhìn kỹ lại, không sai, chính là ngự giá của Hoàng thượng.

Không kịp nghĩ nhiều, tiểu thái giám vội vàng chạy vào chính điện bẩm báo với An Tần.

Trong chính điện, khi nghe tiểu thái giám báo rằng ngự giá đến Khải Tường cung, An Tần thoáng không tin vào tai mình.

Tuy nhiên, nàng phản ứng rất nhanh, lập tức bảo Tân Lan kiểm tra lại trang phục và đầu tóc xem có gì không ổn. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều chỉnh tề, nàng nhanh chóng bước ra ngoài cửa điện để nghênh đón Khang Hi.

Trong lòng tràn đầy vui mừng, dù cố gắng thế nào cũng không che giấu được.

Khi ngự liễn vừa dừng lại, Khang Hi từ trên bước xuống thì An Tần đã tiến tới, nở nụ cười tươi tắn.

"Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng! Chúc Hoàng thượng vạn phúc kim an!" An Tần dẫn theo cung nhân cúi lạy hành lễ.

"Bình thân." Khang Hi đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng nói.

"Tạ Hoàng thượng." An Tần đứng dậy, mặt mày rạng rỡ, dịu dàng mời: "Ngoài trời nắng gắt, Vạn tuế gia xin mời vào trong điện."

Lúc này, lòng An Tần không thể nào che giấu được sự kích động. Khi còn trong điện, nàng vẫn nửa tin nửa ngờ lời báo của tiểu thái giám. Nhưng giờ đây, khi đã đối diện với Khang Hi, nàng mới dám tin rằng hắn thực sự đã đến Khải Tường cung.

Tuy nhiên, chưa đợi Khang Hi lên tiếng, từ phía Đông phối điện đã xuất hiện một mỹ nhân trong bộ kỳ phục màu hồng nhạt, phía sau là cung nữ thân cận đi theo.

Người đó bước đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến gần Khang Hi, giọng nói thanh thoát vang lên: "Vạn tuế gia đến Khải Tường cung, Thường tại Viên thị tiếp giá chậm trễ, xin Vạn tuế gia thứ tội."

Dứt lời, Viên Thường tại liền dừng lại cách đó không xa, cúi người hành lễ với Khang Hi.

Nhìn thấy Viên Thường tại xuất hiện đúng lúc này, gương mặt An Tần vốn còn tươi cười bỗng chốc trở nên khó chịu, ánh mắt lập tức xoáy sâu vào Viên Thường tại, đầy vẻ không thiện cảm.

Ánh mắt ấy như muốn nuốt chửng nàng.

Trong lòng An Tần dâng lên cơn giận dữ. Khang Hi khó khăn lắm mới đến Khải Tường cung, vậy mà Viên Thường tại lại không đợi nổi, lập tức xuất hiện cướp mất sự chú ý. Trước đây, nàng thật sự nhìn lầm người này.

Tưởng rằng Viên Thường tại là một người an phận thủ thường, không ngờ lại là kẻ giấu dao trong lòng. Nàng giận mình vì trước đây không phát hiện ra bản chất thật sự của ả.

Cũng phải, từ khi Viên Thường tại tiến cung, Vạn tuế gia chưa từng ghé qua Khải Tường cung lần nào. An Tần làm sao có cơ hội nhận ra bản chất thật sự của nàng ta.

Người có chút khôn ngoan, hiểu lễ nghĩa đều biết rằng khi Vạn tuế gia đến Khải Tường cung, gặp chủ vị nương nương, nên khéo léo tránh mặt.

Còn Viên Thường tại thì ngược lại, không chỉ không tránh mà còn ngang nhiên xuất hiện, cố tình khiến Vạn tuế gia phải chú ý.

"Đứng lên đi." Giọng nói trầm ấm của Khang Hi vang lên.

"Tạ Hoàng thượng!" Lúc này, giọng Viên Thường tại không còn vẻ vội vã như trước, mà lại pha chút e lệ, nũng nịu như cô gái nhỏ.

An Tần nghe vậy, sắc mặt càng thêm u ám, đôi tay cầm chặt chiếc khăn lụa, ngón tay xiết lại đến trắng bệch.

Trong lòng thầm mắng Viên Thường tại là hồ ly tinh, ngay cả lúc này cũng không quên quyến rũ Khang Hi.

Tuy nhiên, Khang Hi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không chút dao động.

Tâm tư của hắn lúc này chỉ đơn giản là muốn đến nhìn người mình định gặp, sau đó sẽ quay lại Càn Thanh cung. Về phần màn kịch âm thầm giữa An Tần và Viên Thường tại, hắn chẳng mảy may để tâm.