Khang Hi Gia Tiểu Sủng Phi

Chương 25.1

Trở về Tây Noãn Các trong Càn Thanh Cung, Khang Hi dưới sự hầu hạ của cung nhân bước vào sau bình phong để tắm rửa. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã thay một bộ y phục ngủ màu vàng nhạt.

Dung Nguyệt ngồi trên ghế dài gần cửa sổ phía nam, không dám lại gần long sàng, chỉ cúi đầu, hai bàn tay nhỏ cứ mải xoắn lấy chiếc khăn thêu trong tay.

Chiếc khăn dưới động tác không ngừng của nàng, sắp bị vặn thành một sợi dây, mà nàng lại hoàn toàn không nhận ra.

Lúc này, một bóng hình cao lớn bất ngờ bao phủ lấy thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của nàng.

Cảm nhận được điều gì đó, Dung Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Khang Hi. Khi ánh mắt nàng gặp ánh mắt hắn, khóe miệng hắn cong lên, đôi mày mang theo ý cười:

“Ngươi định vặn chiếc khăn thành một đóa hoa à?”

Dung Nguyệt vội dừng tay, định đứng dậy hành lễ, nhưng bị bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng ấn xuống, không cho nàng đứng lên.

Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Chỉ nghe hắn nói với giọng điệu nhàn nhã:

“Tối nay, đã nghĩ ra cách thể hiện chưa?”

Lời vừa dứt, Dung Nguyệt lập tức càng thêm căng thẳng.

Là một cô gái hai mươi mấy năm chưa từng yêu đương, nàng hoàn toàn không có khả năng chống lại những lời trêu chọc. Sớm biết sẽ có ngày này, năm xưa nàng đã chịu khó làm quen và "thực hành" với vài chàng trai đẹp để rèn luyện bản lĩnh, đỡ cho hôm nay chỉ một câu nói của Khang Hi cũng đủ khiến mặt nàng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp không ngừng.

Tuy nhiên, vừa nghĩ đến vị trí của mình và số bạc mình cần, trái tim Dung Nguyệt như bị bóp nghẹt.

Trong lòng nàng ngập tràn hối hận, tự trách mình khi đó chắc chắn là đầu óc có vấn đề nên mới dám nghĩ đến chuyện đòi cả hai. Không có năng lực mà cứ đâm đầu vào chuyện lớn, giờ mới lãnh hậu quả.

“Chuyện đó... chuyện đó... để thϊếp xoa bóp vai cho Hoàng thượng nhé, đúng vậy, thϊếp xoa bóp vai cho người.”

Sau một hồi im lặng, mặt đỏ bừng, nàng cuối cùng cũng ép ra được một câu như vậy.

Nói xong, không đợi Khang Hi gật đầu đồng ý, nàng đã nhanh nhẹn đứng dậy, đặt đôi bàn tay nhỏ nhắn lên vai hắn, bắt đầu hành trình xoa bóp của mình.

Khang Hi không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ yên lặng để mặc nàng xoa bóp.

Thực tế, tay nghề của nàng chẳng ra sao, còn kém xa các cung nữ chuyên phục vụ hắn.

Dung Nguyệt vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Khang Hi, vừa hít một hơi thật sâu, tự động viên bản thân rằng nàng cần rèn luyện sự tự tin hơn, không thể mãi e thẹn như vậy. Dẫu không thể trở thành một phi tần kiều diễm tuyệt sắc, nàng ít ra cũng phải dựa vào nhan sắc này để trụ vững trong hậu cung.

“Vào cung được mấy năm rồi?” Khang Hi vừa tận hưởng động tác vụng về của nàng vừa hỏi như thể đang trò chuyện.

“Ba năm rồi ạ.”

“Ba năm?” Khang Hi quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. Hắn không ngờ nàng đã ở trong cung lâu như vậy, bởi trước đây hắn hầu như không có ấn tượng gì về nàng.

Nhìn dáng vẻ trẻ trung và tính cách hoạt bát của nàng, hắn cứ nghĩ nàng là một trong những phi tần nhập cung năm thứ 22, chỉ thị tẩm một lần rồi bị hắn lãng quên. Không ngờ nàng đã vào cung từ năm trước đó.

Lúc này, đầu óc của Dung Nguyệt đã hoạt động bình thường trở lại. Thấy Khang Hi hỏi chuyện tự nhiên, nàng cũng bớt căng thẳng, liền cố ý dùng giọng điệu vừa thất vọng vừa pha chút đùa cợt nói:

“Đúng vậy, nhưng tiếc là chỉ được thị tẩm hai lần rồi bị Hoàng thượng quên lãng. Khi đó, thϊếp đã buồn rất lâu.”

Nàng nói dối không chút chột dạ.

Khang Hi bật cười:

"Sao vậy, đây là đang trách trẫm quên mất nàng à?"

"Thϊếp nào dám có ý đó. Hậu cung có bao nhiêu tỷ muội xinh đẹp dịu dàng, Hoàng thượng làm sao có thể quan tâm hết được. Thϊếp chỉ trách mình không đủ nổi bật, không thể để lại ấn tượng cho Hoàng thượng. Hơn nữa, tính cách thϊếp không khéo léo, miệng lưỡi không ngọt ngào, Hoàng thượng không nhớ tới thϊếp cũng là chuyện bình thường thôi."

"Ngươi cũng biết mình có nhiều khuyết điểm như vậy, sao không sửa đi?" Khang Hi cố tình trêu chọc nàng.

Dung Nguyệt khựng lại. Nàng tự nói mình không tốt thì không sao, nhưng nếu để người khác nói, đặc biệt là Khang Hi, thì cảm giác lại khác hẳn.

Ngay lập tức, nàng ngừng tay, vẻ mặt đầy ấm ức.

Khang Hi quay đầu lại, liếc nhìn nàng:

"Sao ngừng lại rồi?"

"Hoàng thượng vừa bảo thϊếp nhiều khuyết điểm." Nàng nói, giọng như đang hờn dỗi.

"Chẳng phải chính nàng vừa nói sao?"

"Nếu thϊếp tự nói thì gọi là khiêm tốn. Nhưng nếu Hoàng thượng cũng nói, thì đó là đả kích. Thϊếp sẽ buồn, Hoàng thượng nên nói những điều tốt đẹp về thϊếp mới đúng."

Khang Hi sững sờ.

Hắn cảm thấy nàng thật biết cách lý sự cùn, đã thế còn dám nói thẳng thừng trước mặt hắn.

Hắn đứng dậy, nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình. Ánh mắt hắn đầy ý cười, hắn hỏi:

"Vậy nàng nói xem, trẫm nên khen nàng thế nào đây?"

Dung Nguyệt mím môi, suy nghĩ một lúc rồi cười ranh mãnh:

"Hoàng thượng biết cách khen người mà, thϊếp thích nghe lời khen."

Nói xong, đôi mắt trong veo đầy ánh sáng của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của hắn, chờ đợi những lời khen ngợi từ hắn.

Khang Hi cúi đầu, khẽ bật cười hai tiếng. Sau đó, hắn bất ngờ cúi người, cánh tay dài vươn ra, bế bổng nàng lên trong tư thế ngang ôm.

Dung Nguyệt hoàn toàn bất ngờ trước hành động đột ngột này. Nàng chỉ kịp thốt lên một tiếng "A!" đầy hoảng hốt, theo phản xạ liền vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.

Khang Hi khẽ nghiêng đầu, thấp giọng nói một câu bên tai nàng, khiến mặt nàng đỏ bừng, rồi hắn vừa mỉm cười, vừa sải bước hướng về phía long sàng.

Sau chuyện vừa rồi, Dung Nguyệt ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Khang Hi, nhưng lại dùng một bàn tay nhỏ che kín khuôn mặt, chỉ để hở qua kẽ tay mà lén quan sát biểu cảm của hắn.

Khang Hi nhìn dáng vẻ tinh nghịch của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười dịu dàng, chờ xem nàng định trốn tránh đến khi nào.

"Hay để trẫm khen ngợi ái phi thêm lần nữa?"

"Đừng, đừng, đừng, thϊếp không cần Hoàng thượng khen nữa đâu!" Dung Nguyệt vội vàng giơ tay, che miệng hắn lại.

Chỉ cần nghĩ đến những lời khen vừa rồi hắn thốt ra trên long sàng, nàng chỉ muốn chui xuống đất mà trốn đi. Nếu hắn tiếp tục khen, nàng thật không biết làm sao đối mặt.

"Vậy để trẫm để dành lần sau khen tiếp."

Dung Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, nói gấp:

"Không cần, không cần, sau này cũng không cần Hoàng thượng khen nữa, thϊếp giờ không còn thích được khen đâu."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dáng vẻ bối rối đầy đáng yêu của nàng, Khang Hi không nhịn được bật cười khẽ. Tâm trạng tốt, hắn vươn tay nhẹ nhàng véo lấy má nàng.