Rồi cậu nói: "Nuôi thôi."
"Không cần nói với bố mẹ một tiếng à?"
"Cho họ một bất ngờ."
Hoài Đạm nghe vậy bật cười.
Thật sự sẽ là bất ngờ sao?
Lạc Cảnh trực tiếp đăng ký cho con cún một combo khám tổng quát và điều trị, thời gian chờ đợi trở nên dài đăng đẳng, nên sau khi im lặng một lúc, Hoài Đạm nghe thấy cậu nhóc bên cạnh nhỏ giọng oán thán: "Chán quá."
Hoài Đạm đang trả lời tin nhắn, nên chỉ ừ một tiếng.
Lạc Cảnh cảm thấy hơi hời hợt.
"Chán quá anh ơi." Nên cậu lại nói, lần này giọng nói to hơn, ngữ khí cũng cố tình cường điệu hơn, sợ không thu hút được sự chú ý của người bên cạnh.
Hoài Đạm vừa trả lời tin nhắn xong, nghe vậy khẽ cười một tiếng, cất điện thoại, nhìn cậu nhóc bên cạnh: "Em muốn chơi gì?"
Nhìn qua thì thấy ánh mắt oán trách của Lạc Cảnh và hai bàn tay trống trơn, lúc này mới phản ứng kịp nguyên nhân khiến cậu nhóc bồn chồn: "Quên điện thoại trên xe à?"
"Để quên trên xe rồi." Lạc Cảnh u oán nói.
"Anh đưa em ra lấy."
"Không muốn, lạnh lắm."
Hoài Đạm nghĩ ngợi một chút, rồi đưa điện thoại cho cậu: "Muốn chơi game?"
"Không." Lạc Cảnh do dự một lát, đáy mắt bỗng lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Em muốn xem anh chơi."
Nghe vậy, Hoài Đạm cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Yêu cầu gì kỳ lạ vậy?
Nhưng Lạc Cảnh cứ khăng khăng muốn xem anh chơi, anh cũng chẳng biết làm sao, đành phải mở khóa điện thoại, bấm vào biểu tượng quen thuộc kia.
Thế là hai người cùng nhau ngồi ngoài phòng khám chơi mấy ván game.
Mỗi lần gϊếŧ được một kẻ địch, cậu nhóc bên cạnh còn kích động hơn cả anh, Hoài Đạm cứ như đang có một đội cổ vũ bên cạnh vậy.
Nhưng cũng không quá ồn ào.
Trong lúc đó, bạn bè gửi vô số lời mời lập đội, đều bị Hoài Đạm từ chối không chút do dự, Lạc Cảnh nhiều lần muốn làm ngơ cũng không được, thậm chí còn thấy hơi xót xa.
"Sao anh không đồng ý?" Lạc Cảnh trơ mắt nhìn Hoài Đạm lại từ chối một lần nữa trên giao diện, cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Cậu ta ồn ào." Hoài Đạm đáp.
"Ồ." Lạc Cảnh nghe vậy, không cần suy nghĩ liền ra tay giúp đỡ: "Anh ơi, có thể block được đấy."
Hoài Đạm nghe vậy sững người, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên: "Vậy sao?"
Hình như sự việc đang phát triển không giống với những gì anh tưởng tượng.
"Đúng vậy." Lạc Cảnh hiếm khi thấy Hoài Đạm cũng có thứ không biết, lập tức hứng thú, vươn tay ra: "Để em giúp anh."
Hoài Đạm đưa màn hình về phía Lạc Cảnh, để cậu nhóc thao tác dễ dàng hơn, mặc kệ cậu block người bạn nhiều năm của mình.
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, Lạc Cảnh cảm thấy mình đang xem rất hăng say thì chị lễ tân lúc trước đã đi ra: "Được rồi, vào xem cún con đi."
Ván game này đang đến hồi kết, Hoài Đạm và đồng đội sắp phá được trụ phòng thủ của đối phương, Lạc Cảnh vội vàng đưa tay ấn vào cánh tay Hoài Đạm ra hiệu đừng dừng lại, mắt không rời màn hình, miệng đáp: "Ngay đây ngay đây..."
Chị lễ tân nói không gấp, trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này cũng có chút yêu thương động vật nhưng hình như chỉ là nhất thời, lại dặn dò một câu lát nữa ra quầy lễ tân thanh toán, rồi rời đi.
Theo sau màn hình xuất hiện dòng chữ "Chiến thắng" to đùng, Lạc Cảnh cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, duỗi người một cái - ai mà biết được mấy ván game này là do cậu chơi chứ.
"Anh ơi, anh giỏi quá." Lạc Cảnh lần thứ n không khỏi thán phục từ tận đáy lòng: "Về nhà mình kết bạn nhé."