Thuận Tử lui xuống để mời Tạ Kiều Ngọc, vừa đi đến hành lang thì gặp ngay cậu:
“Tam thiếu gia, lão gia mời cậu qua đó nhanh.”
Thuận Tử là người hầu lâu năm bên cạnh Tạ Viễn. Nhìn dáng vẻ vội vã của Thuận Tử, Tạ Kiều Ngọc hiểu ngay chắc hẳn Tạ phu nhân và Tạ Vi Hạ lại nói xấu gì đó trước mặt Tạ Viễn. Nếu không, ông sẽ không nóng lòng sai người gọi cậu như vậy.
Nhanh chân bước tới chính sảnh, Tạ Kiều Ngọc cúi đầu hành lễ với Tạ Viễn và Tạ phu nhân:
“Cha mẹ khỏe. Sáng nay con đột nhiên thấy trán hơi nóng, đã uống chút thuốc nên làm chậm trễ thời gian. Con xin bồi tội với cha mẹ.”
Vừa bước đến gần, trên người cậu vẫn còn phảng phất hương thuốc nhàn nhạt. Khuôn mặt vốn rực rỡ nay hơi tái nhợt, trông không giống như giả vờ. Tạ Viễn nghe vậy, thần sắc dịu đi đôi chút, chỉ nói:
“Đến rồi thì ngồi xuống đi.”
Ông không hề quan tâm đến việc cậu có thực sự bệnh hay không.
Tạ Kiều Ngọc yếu ớt ngồi xuống ghế, nhưng thần thái lại mang theo vẻ mong manh như Tây Thi ôm ngực, khiến người ta nhìn mà động lòng thương xót. Đây chính là công sức cậu bỏ ra, trang điểm tỉ mỉ, thoa phấn thật khéo, hiệu quả quả nhiên không tệ, chẳng ai nhận ra điều gì bất thường.
Còn cha cậu, làm sao ông nhận ra được?
Tạ Vi Hạ tức đến nghiến răng ken két. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt liếc xéo Tạ Kiều Ngọc, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
Tạ Kiều Ngọc cúi đầu uống trà, lặng lẽ suy nghĩ. Ngụy Bác Văn đi du học một năm, chỉ viết cho cậu ba bức thư. Dù biết đường xa cách trở, trong lòng cậu vẫn không yên. Cậu rất cẩn trọng, mọi việc gặp gỡ hay thư từ với Ngụy Bác Văn đều được giấu kín. Nếu bị Tạ Viễn phát hiện, cậu chắc chắn sẽ bị đuổi ra trang trại.
Mỗi bức thư từ Ngụy Bác Văn, cậu xem xong đều đốt ngay. Cậu không chỉ dồn tâm tư vào người này mà còn cho anh không ít tiền bạc.
Cậu mơ đến ngày được Ngụy Bác Văn rước mình về làm phu lang chính thất, được hưởng mọi thể diện chính thất đáng có. Sau đó, cậu sẽ đón cha ruột ra khỏi Tạ phủ, tìm một căn nhà tử tế để an cư. Dù có phải nạp thϊếp cho Ngụy Bác Văn, cậu cũng chỉ mong hai người sống kính trọng lẫn nhau đến hết đời.
Ở Tạ phủ, cậu đã cảm nhận đủ sự bạc bẽo của Tạ Viễn, sự cay nghiệt của Tạ phu nhân, nỗi khổ của cha cậu vì làm thϊếp, và thân phận thấp hèn của mình. Chính vì thế, cậu nhất định phải làm phu lang chính thất, phải sống đời vinh hoa phú quý.
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dừng lại trước cổng lớn. Tiếng một người hầu mừng rỡ kêu lên:
“Đại thiếu gia đã về!”
Tạ phu nhân và Tạ Vi Hạ lập tức đứng dậy, vội vã đi ra cổng đón. Tạ Viễn vẫn ung dung ngồi trong sảnh, vì trên đời này nào có chuyện cha lại ra cổng nghênh con trai?
Tạ Kiều Ngọc giật mình, cũng bước nhanh đến. Chưa đến cổng đã nghe thấy giọng Tạ Tri:
“Mẹ, nhị đệ. Đây là bạn học của con khi đi du học, Ngụy Bác Văn. Bác Văn là người học vấn uyên thâm, tài năng xuất chúng. Nếu không có cậu ấy giúp đỡ trên đường, con không biết đã phải đi bao nhiêu đường vòng.”
Tim Tạ Kiều Ngọc khẽ run lên. Ngụy Bác Văn… lại đến tận nhà?