“Cậu chạy được không?” Lưỡi Cố Lý vẫn còn đau nhói, lý trí đang đấu tranh gay gắt với bản năng.
Trước mặt cô, Giang Niệm run rẩy. Giọng nói của Cố Lý kéo cô ấy trở lại thực tại.
“Chạy đi!” Cố Lý lùi lại nửa bước, tay phải siết chặt mép bồn rửa, giọng khàn khàn thúc giục.
Như được bơm thêm sức mạnh, đôi chân Giang Niệm lao thẳng ra cửa, mở tung cánh cửa nhà vệ sinh và chạy đi.
Cố Lý đứng nguyên tại chỗ, cảm nhận hương thơm quanh mình dần tan biến, bàn tay siết chặt mép bồn rửa dần buông lỏng. Đôi mắt đỏ rực vì phấn khích cũng nguội lạnh, cô ngả người vào bồn rửa, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, từ từ trượt xuống sàn.
Khi bị đuổi chạy trước đó, đầu gối của Giang Niệm đã đau dữ dội. Nhưng cô ấy không dám dừng lại, chỉ khi đến cuối sân vận động, đôi chân rã rời mới buộc cô ấy dừng bước.
Trên mu bàn tay phải bị cắn, hai vết răng hằn sâu vào thịt, kỳ lạ là không có máu chảy ra.
Cô ấy cảm thấy bàn tay yếu ớt, ngay cả việc siết chặt cũng khó khăn.
Vì sao bạn Cố lại làm vậy với mình?
Trường B đặc biệt chú trọng đến việc hướng nghiệp cho học sinh năm hai và năm ba. Vào tiết cuối mỗi chiều thứ Ba, trường mời các chuyên gia đến hội trường lớn để tổ chức buổi nói chuyện về định hướng nghề nghiệp.
Hôm nay, trường bất ngờ nhận được sự tự ứng cử của một luật sư nổi tiếng tại thành phố B, người ngỏ ý muốn làm diễn giả chính của buổi chia sẻ.
Ban giám hiệu vui mừng đồng ý. Được tiếp xúc với các chuyên gia xuất sắc giúp học sinh định hướng tốt hơn cho tương lai và đặt mục tiêu học tập phù hợp trong những năm tới.
“Thật sự là luật sư Quý Bách nổi tiếng sao?” Một học sinh lớp 11-3 thì thầm.
Cố Lý đi phía sau, im lặng. Giang Niệm bước ở đầu hàng, giữ khoảng cách xa nhất có thể với cô.
Trong hội trường lớn, ánh đèn được bật sáng. Trên sân khấu, một người phụ nữ mặc vest đen chuyên nghiệp đang mỉm cười nói chuyện với ban giám hiệu.
Cố Lý ngồi vào chỗ của lớp mình, chủ ý tìm ánh mắt của luật sư Quý Bách trên sân khấu và khẽ gật đầu.
“Chào các em, tôi là Quý Bách, một luật sư. Rất hân hạnh được chia sẻ với các em về nghề nghiệp của mình.”
Quý Bách ngồi trên sân khấu, lưu loát trình bày về các khía cạnh công việc. Khi bài giảng gần kết thúc, ban giám hiệu dành thời gian để học sinh đặt câu hỏi.
“Thưa cô, cô từng nói luật sư cần tiếp xúc với nhiều loại thân chủ khác nhau. Vậy cô đã từng tiếp xúc với người ở độ tuổi chúng em chưa?” Một giọng nói vang lên bất ngờ.
Sắc mặt ban giám hiệu thoáng trầm xuống, họ không tìm ra ai là người đã đặt câu hỏi.
Quý Bách không hề biến sắc. Cô chạm ngón tay vào micro, chậm rãi đáp:
“Có chứ. Độ tuổi của các em không phải lúc nào cũng miễn nhiễm với pháp luật. Chúng tôi thường gặp nhất là các vụ liên quan đến bạo lực học đường. Không phải mọi hành động sai trái đều có thể được tha thứ chỉ vì còn nhỏ. Mỗi vết thương gây ra đều để lại dấu vết trong lòng và trên cơ thể nạn nhân. Những kẻ núp bóng chính nghĩa để thực hiện hành vi sai trái không phải anh hùng, mà là kẻ gây hại.”
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Bạo lực bằng lời nói và hành động đều giống nhau. Vì vậy, nếu các em thấy những sự việc như vậy xung quanh mình, đừng chỉ đứng nhìn. Ai cũng có thể là nạn nhân tiếp theo.”
Quý Bách kể một vài ví dụ về bạo lực học đường, so sánh nỗi đau của nạn nhân với sự hối hận của thủ phạm sau khi bị trừng phạt. Một lúc sau, hội trường rơi vào tiếng thì thầm nhỏ to, nhưng không có câu hỏi thứ hai được đưa ra.
“Cuối cùng, không phải với tư cách luật sư, mà với tư cách một người lớn hơn các em vài chục tuổi, tôi muốn nói một điều: những gì nghe được không nhất thiết là sự thật. Nếu để định kiến dẫn dắt, chúng ta sẽ không thấy được toàn cảnh. Chỉ bằng cách giao tiếp và tìm hiểu, chúng ta mới tiếp cận được sự thật. Dĩ nhiên, lời tôi nói cũng không ngoại lệ, các em không cần phải tin ngay lập tức.”
Câu nói đùa cuối cùng khiến bầu không khí căng thẳng dịu đi phần nào.
Bên ngoài hội trường.
Quý Bách mỉm cười nhìn cô gái trước mặt: “Bạn học Cố tìm người để làm chuyện này hơi gượng ép đấy. Vì hoàn thành nhiệm vụ này mà tôi phải tốn rất nhiều lời. Phần cuối buổi nói chuyện suýt làm tôi mất mặt.”
Cố Lý vẫn giữ vẻ bình thản: “Sự bất ngờ và thiếu chuẩn bị sẽ khiến ban giám hiệu nghĩ vấn đề nằm ở học sinh. Dù vậy, khả năng của cô rất xuất sắc, cô Quý không cần tự ti.”
“Tôi cũng có lý do riêng để giúp em.” Quý Bách cười, khẽ vẫy tay với mảnh giấy trong tay trước khi rời đi.
Vẫn còn một học kỳ nữa mới đến phần xuất hiện của nam chính.
Theo cốt truyện gốc, Giang Niệm lẽ ra bị đám côn đồ đánh đập và nằm viện vào thời điểm này. Nhưng Cố Lý đã cứu cô ấy. Thời gian kéo dài thêm vài tháng, liệu có đủ để cô ấy thoát khỏi những tổn thương khác?