Cố Lý đóng sách, quay đầu nhìn Trương Nam: “Bạn Trương.” Cô dời cuốn sách của Trương Nam đặt lên bàn mình về đúng chỗ: “Tôi không muốn nghe những chuyện này.”
Phía xa, Giang Niệm chỉ thấy hai người họ nói chuyện với nhau, trông có vẻ rất thân thiết. Thỉnh thoảng, Trương Nam còn quay lại liếc nhìn cô ấy.
Chắc chắn rồi. Nhất định là đang nói về chuyện đó.
Không hiểu vì sao, cô ấy đột ngột đứng dậy. Vết thương trên đầu gối còn chưa lành hẳn, cơ thể cô ấy lảo đảo, bước chân tập tễnh tiến về phía Cố Lý.
Trương Nam bị lời của Cố Lý làm cho lúng túng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Niệm đang đi đến.
Cố Lý cũng cảm thấy gì đó. Hoặc nói chính xác hơn, chiếc mũi nhạy cảm của cô đã sớm ngửi thấy mùi máu, thứ mùi hăng đậm đang tiến lại gần. Đó không phải mùi máu bình thường, mà là mùi cô đã ngửi được khi gặp Giang Niệm hôm qua. Mùi hương này khiến bản năng của cô rục rịch.
Cô vô thức muốn bịt mũi.
Khi quay đầu lại, cô thấy Giang Niệm đã đứng trước mặt. Tay cô ấy vừa nhấc lên định chạm vào vai cô. Mùi máu nồng nặc hơn hôm qua gấp trăm, ngàn lần, khiến Cố Lý phải gồng mình dùng ý chí kìm nén, không lao tới cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô ấy.
Cử chỉ lẩn tránh của cô quá rõ ràng. Cô vội vàng đẩy Giang Niệm ra, rồi chạy khỏi lớp học.
Lực đẩy không mạnh, nhưng trái tim Giang Niệm vẫn nhói lên.
Cô ấy nghĩ: Cô ấy quả nhiên ghét mình rồi.
Trương Nam không hiểu tại sao Cố Lý lại hành động như vậy, nhưng trong lòng cô ta chỉ thấy vui vẻ khi thấy Giang Niệm bị đối xử lạnh nhạt. Cô ta khoanh tay, nhìn Giang Niệm vẫn đứng đó với vẻ mặt thất thần, ánh mắt đầy vẻ tự mãn.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Trương Nam dừng lại trên chiếc quần đồng phục của Giang Niệm.
“Giang Niệm, cậu bị chảy kinh kỳ rồi kìa.” Trương Nam cố tình nói lớn, đủ để mọi người xung quanh nghe rõ.
Trên chiếc quần đồng phục màu xanh, một mảng màu sẫm hiện lên. Giang Niệm đưa tay chạm vào, vải quần mùa hè mỏng manh đã bị thấm ướt một mảng lớn phía sau.
Mải để ý xem Trương Nam có nói gì với Cố Lý hay không, cô ấy thậm chí không nhận ra mình đã đến kỳ.
Nữ sinh chưa phân hóa vẫn sẽ có kinh nguyệt. Cảm giác dính dấp phía sau cùng với ánh mắt sắc bén của mọi người khiến cô ấy nóng ran khắp người. Sau một thoáng bối rối, cô ấy cúi gằm mặt, tập tễnh bước ra khỏi lớp, hướng về phía nhà vệ sinh.
Cách đó không xa, Cố Lý dừng lại, thở hổn hển. Tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung.
Khát quá, đói quá. Muốn cắn cô ấy, thật sự muốn cắn cô ấy.
Ý nghĩ đó tràn ngập tâm trí cô, mạnh mẽ đến mức cô thậm chí không kịp đeo khẩu trang. Cô đưa lưỡi chạm vào hai chiếc răng nanh đã hơi dài ra của mình, rồi bất lực ngồi thụp xuống đất.
Quái vật.
Khi Cố Lý quay lại lớp học, giờ học đã bắt đầu. Cô đứng ở cửa sau, lén nhìn vào vị trí của Giang Niệm. Chỗ của cô ấy ở hàng cuối cùng, đơn độc một mình, nhưng hiện giờ không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Mùi máu nồng nặc mà cô ngửi được rốt cuộc là gì?
Rồi ánh mắt cô dừng lại trên chiếc ghế của Giang Niệm, nơi vẫn còn vệt đỏ.
Cửa nhà vệ sinh nữ beta khép hờ. Một cô gái gầy yếu đang dùng tay chấm nước, từ từ lau vết máu phía sau quần. Nước làm ướt quần, nhưng chỉ đủ pha loãng chút màu đỏ chói. Nước lạnh trượt xuống chân, từ từ thấm vào từng kẽ vải.
Cố Lý đeo khẩu trang, đứng từ xa hít sâu một hơi, rồi nín thở bước đến. Cô đặt một túi đồ bên ngoài cửa, gõ nhẹ vài cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nghe thấy tiếng động, Giang Niệm giật mình, quay người lại, cố che phần sau quần đã ướt. Nhưng cửa không mở, cũng không có ai bước vào. Cô ấy cẩn thận kiểm tra, phát hiện ngoài cửa có một túi đồ chứa băng vệ sinh và khăn giấy, bên dưới là một chiếc quần đồng phục mới tinh. Cô ấy ngó quanh, nhưng không thấy ai.
Là ai nhỉ?
Giang Niệm nắm chặt chiếc quần và băng vệ sinh trong tay. Còn ai có đồng phục mới dư ra để cho cô ấy mặc chứ? Chỉ có thể là người mới chuyển đến hôm nay, Cố Lý.
Cô ấy sẵn sàng băng bó vết thương cho cô ấy, mang băng vệ sinh đến cho cô ấy, thậm chí còn đưa cả đồng phục mới. Nhưng tại sao cô ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy khi chạm vào cô ấy?
Khi Giang Niệm thay quần xong và trở lại lớp, Cố Lý đã ngồi ở chỗ mình, chăm chú nghe giảng. Chiếc quần cô đưa dài hơn quần cũ của cô ấy, khiến cô ấy phải xắn lên một đoạn. Vết máu trên ghế vẫn còn. Cô ấy lấy khăn giấy, cẩn thận lau sạch rồi mới dám ngồi xuống.
Phải cảm ơn cô ấy. Tránh chạm vào cô ấy thì tốt hơn.
Giang Niệm cúi đầu, lặp đi lặp lại ý nghĩ đó trong đầu mình.
Cuốn tập làm văn bị người khác vò nát, ném lại vào ngăn bàn cô ấy, đầy những lời chửi rủa viết nguệch ngoạc. Tên Giang Niệm trên bìa tập đã bị gạch đỏ, thay vào đó là dòng chữ:
“Con gái kẻ gϊếŧ người.”
Hốc mắt cô ấy nóng bừng, những thứ trước mặt trở nên nhòe đi. Dù cô ấy cố chớp mắt nhiều lần, nước mắt vẫn không chịu rút lại.