Theo Quân Vị Hôn Phu Muốn Đổi Hôn, Quay Đầu Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 20

“Tôi bị chạm vào vì em gái tôi đẩy tôi xuống hồ. Một người đàn ông lạ đã cứu tôi, và đúng là trong lúc cứu có chạm vào người tôi.”

“Anh nói tôi bị hôn là vì anh ta làm hồi sức tim phổi cho tôi. Lúc đó, tôi còn bảo rằng anh sẽ hiểu vì anh là phó tiểu đoàn trưởng hải quân, chẳng lẽ anh không biết kỹ thuật này sao? Đây là kiến thức cơ bản của các anh, đúng không?”

“Anh nghĩ sao khi mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Tôi bị đẩy xuống nước, được một người cứu, và rồi danh tiếng của tôi bị hủy hoại.”

“Giờ đây, em gái tôi nhất định đi theo tôi đến đảo. Không bao lâu sau, anh đã biết mọi chuyện và muốn đổi hôn ước, người anh muốn cưới chính là cô em gái tốt của tôi.”

Lưu Thanh Nguyệt tiến từng bước về phía Chu Hà Sơn: “Tất cả chuyện này đều là sự sắp đặt của hai người đúng không? Cô em gái tốt của tôi muốn lấy anh, nên đẩy tôi xuống hồ, còn anh thì hùa theo để hoàn thành kế hoạch.”

“Tôi không biết bơi. Nếu không chết đuối, thì sẽ bị người ta cứu và chịu tiếng xấu. Sau đó, anh và cô ta có cớ để đổi hôn ước, còn tôi thì thân bại danh liệt, có khi phải tự tử để kết thúc.”

Nói đến đây, Lưu Thanh Nguyệt bật khóc, giọng nói vừa tội nghiệp vừa đáng thương.

Cô bắt đầu khóc lớn: “Số tôi thật khổ! Rõ ràng đã có hôn ước, vậy mà phải chịu bao tính toán thế này. Gian khổ đến đây, cuối cùng lại bị đối xử như thế!”

“Giờ anh còn cùng với em gái tôi bịa đặt để hủy hoại tôi. Chẳng phải muốn đẩy tôi vào đường cùng sao?”

Giọng nói của cô vang lên khắp nơi, thu hút rất nhiều người đến xem. Lưu Uyển Uyển và Chu Hà Sơn sững sờ, không biết phải làm gì.

Chu Hà Sơn vốn nghĩ rằng, khi đối mặt với những lời cay độc, Lưu Thanh Nguyệt sẽ cảm thấy tủi nhục mà rút lui. Anh ta không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Anh ta nhớ lại, khi còn ở làng, Lưu Thanh Nguyệt thường im lặng chịu đựng, không bao giờ làm lớn chuyện. Nhưng giờ đây, cô lại hành động hoàn toàn trái ngược.

Lưu Thanh Nguyệt tiếp tục chất vấn: “Anh nghĩ đối xử với tôi như vậy là đúng sao? Tôi đã chịu bao thiệt thòi vì hôn ước này, vậy mà cuối cùng anh lại đổi tôi lấy em gái tôi sao?”

Những lời của cô khiến không khí càng trở nên căng thẳng. Đám lính xung quanh chỉ biết nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

"Khó khăn lắm tôi mới có thể đứng ra bảo vệ anh trước dân làng. Người lính đã cứu tôi lo lắng cho danh dự của tôi, nhưng tôi vẫn nói rằng anh là người hải quân, chắc chắn biết phân biệt đúng sai. Vị hôn thê của anh được cứu sống còn hơn là mất mạng. Thật không ngờ anh lại vô tâm đến vậy! Tôi nghĩ, hai người các anh đã sớm có gian tình và bàn tính từ trước rồi!"

Lưu Thanh Nguyệt bắt đầu khóc lớn hơn, giọng nói run rẩy, càng làm cho tình huống trở nên căng thẳng. Một số binh sĩ xung quanh cảm thấy không thể chịu nổi.

“Tôi cũng thấy cô ấy nói có lý, chỉ là ngã xuống hồ và được cứu thôi mà. Trong lúc cứu có chạm vào người cũng là điều khó tránh, đúng không?” Một binh sĩ lên tiếng.

“Đúng vậy, không lẽ vì giữ danh tiếng mà đành lòng nhìn người ta chết đuối sao?”