Cô không biết mình có hối hận không.
Có lẽ, cô hối hận một chút...
Trước vòng đu quay khổng lồ, Bạch Ái dừng chân, cô không lên đó.
Cô và Vệ Hoán Dật chưa từng có một khởi đầu tốt đẹp nhưng cô hy vọng sẽ có một cái kết trọn vẹn.
Chỉ còn ít giờ nữa là đến nửa đêm. Bạch Ái quyết định trở về gặp Vệ Hoán Dật lần cuối.
Cô muốn nấu cho em ấy một chén canh gừng táo đỏ, như đã từng làm khi em ấy cảm lạnh.
Bạch Ái bước vội về ngôi nhà mà cả hai từng chung sống, dù giờ đây cô không chắc nơi này còn có thể được gọi là nhà hay không.
Đứng trước cửa, cô chậm rãi nhìn vào trong.
Bạch Ái nhớ rằng cô và Vệ Hoán Dật từng có những kỷ niệm đẹp, nếu như những kỷ niệm đó không được xây dựng trên nền tảng của sự lừa dối.
Bạch Ái khẽ thở dài, âm thanh mỏng manh như sương khói tan vào đêm tối.
Cô nhanh chóng nấu xong một chén canh gừng táo đỏ, mùi hương dịu ngọt lan tỏa khắp căn nhà - nơi từng là tổ ấm của cô và Vệ Hoán Dật.
Hôm nay là sinh nhật của Hạo Mẫn, bạn thân của Vệ Hoán Dật. Cô biết chắc rằng Vệ Hoán Dật đang vui vẻ bên nhóm bạn của mình.
Sau một hồi do dự, Bạch Ái quyết định gọi cho cô ấy.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần, nhưng không có ai bắt máy. Cô đợi mãi, chỉ nhận lại sự im lặng.
Bạch Ái không thất vọng, điều này vốn nằm trong dự đoán của cô.
Cô đứng dậy, rời khỏi căn nhà mà mình và Vệ Hoán Dật từng chung sống. Chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là tròn ba năm kể từ ngày cô đến thế giới này.
Bạch Ái chợt thấy tò mò. Liệu cô sẽ rời đi theo cách nào? Một cái kết nhẹ nhàng hay là đau đớn?
Trong lòng cô le lói một chút hy vọng mong manh. Hệ thống đã bị hủy, có thể cô sẽ không phải chết nữa.
Nhưng nếu được chọn, cô vẫn muốn gặp lại Vệ Hoán Dật một lần cuối, dù chỉ là nhìn cô ấy từ xa. Cô muốn được thấy ánh mắt kia, đôi mày như vẽ và nụ cười từng khiến mọi thứ xung quanh như nhạt nhòa trước sự rực rỡ của cô ấy.
Nghĩ vậy Bạch Ái lấy hết can đảm, định đi tìm Vệ Hoán Dật.
Lúc này, bầu trời đêm bỗng rực rỡ với những chùm pháo hoa. Cô ngẩng đầu, nhìn những ánh sáng lấp lánh như bức tranh sống động.
“Liên phiên bất dạ, loạn lạc địa giai xuân.” (*)
(*) Pháo hoa rực rỡ sáng bừng cả bầu trời đêm, ánh sáng rơi xuống lung linh như mang mùa xuân trải khắp mặt đất.
Pháo hoa năm nay đẹp hơn mọi năm, cô nghĩ thầm.
Bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai. Trước mắt Bạch Ái mọi thứ trở nên mơ hồ. Chưa kịp hiểu chuyện gì, cơ thể cô đã nặng nề ngã xuống đất.
Cơn đau dữ dội từ nội tạng lan khắp cơ thể, đau đến mức cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô đến thế giới này vì một vụ tai nạn xe, giờ đây cũng rời đi vì một vụ tai nạn tương tự. Định mệnh dường như đang cười nhạo cô, tạo ra một vòng lặp đầy châm biếm.
Ba năm như một chu kỳ, đưa cô trở lại điểm xuất phát.
Cô vẫn không thể gặp Vệ Hoán Dật lần cuối.
Nhưng khi tỉnh lại, Bạch Ái nhận ra mình đã quay về thế giới ban đầu.
Cô ngơ ngác hồi lâu mới dần chấp nhận sự thật... Cô đã sống lại, ở tuổi 27.
Khi ấy, cô vừa hoàn thành chương trình tiến sĩ và được giữ lại viện nghiên cứu làm giáo sư đặc cách.
Bạch Ái nhìn vào lịch. Một tháng đã trôi qua kể từ thời điểm lẽ ra cô phải chết vì tai nạn xe.
Khi đó cô là niềm tự hào của mọi người và có một tương lai rộng mở.
Nhưng Bạch Ái không hiểu tại sao mình lại trở về. Trước đây, hệ thống chưa từng hứa hẹn rằng cô sẽ được quay lại thế giới thực nếu hoàn thành nhiệm vụ. Nó chỉ nói rằng cô sẽ được tiếp tục sống nếu chinh phục thành công Vệ Hoán Dật.
Mà rõ ràng cô đã thất bại...
Nghĩ đến Vệ Hoán Dật, tim Bạch Ái lại nhói đau.
Nhưng cô ép mình phải kìm nén cảm xúc đó.
Cô biết mình khô khan, ngoài nghiên cứu ra chẳng có mấy điều quan tâm. Đồng nghiệp từng nhận xét cô rất giỏi giao tiếp, nhưng thực chất chỉ là lớp vỏ bọc. Những bữa tiệc, những buổi gặp mặt xã giao, cô tham gia cũng chỉ vì công việc.
Cô chưa từng nghĩ mình có khả năng yêu đương. Việc bị ép chinh phục Vệ Hoán Dật chẳng khác nào ném cô xuống biển sâu.
Nhưng giờ mọi chuyện đã ổn. Cô không còn phải lo lắng về việc Vệ Hoán Dật có thích mình hay không. Và cô ấy cũng không cần phải chịu đựng sự phiền phức của cô nữa.
Bạch Ái nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực. Cô không phải người thích ngược đãi bản thân, cũng không muốn phí hoài thời gian nghĩ về mối quan hệ đã kết thúc.
Giờ đây, cuộc đời của cô sẽ là những ngày bình yên bên con đường nghiên cứu mà cô đã chọn.
Điều Bạch Ái cần làm bây giờ là củng cố vị trí của mình tại viện nghiên cứu.
Hiện tại, cô đang làm việc trong nhóm của giáo sư hướng dẫn tiến sĩ trước đây. Nhóm của họ khá hòa hợp, nhưng vẫn là một đội ngũ trẻ. Dù mỗi năm đều có thành tựu ổn định, nhưng ở viện lại có quá nhiều đội ngũ trẻ như vậy. Nếu muốn vượt xa các đội nhóm khác, Bạch Ái phải tạo ra những kết quả xuất sắc hơn.