Bạch Ái biết mình đã thất bại trong nhiệm vụ chinh phục, có lẽ mọi thứ sẽ kết thúc tại đây.
Cô nằm trên nền bê tông lạnh lẽo, cảm giác như ngũ tạng lục phủ của mình cùng với thứ niềm tin mong manh bám trụ trong cơ thể, đều đã tan vỡ thành từng mảnh vụn.
Pháo hoa trên bầu trời nở rộ, rực rỡ như ngàn tia ánh sáng, nhưng sau khoảnh khắc bùng cháy rực rỡ, chúng nhanh chóng vụt tắt. Đó là những màn pháo hoa mà mỗi năm Vệ Hoán Dật đều bắn lên để mừng sinh nhật bạn thân mình, chưa từng thiếu sót một năm nào.
Ba năm yêu nhau, Bạch Ái chưa bao giờ dám hy vọng nhận được một món quà lớn lao như vậy từ Vệ Hoán Dật, một món quà mà toàn thành phố đều có thể chứng kiến. Thực tế, Vệ Hoán Dật chưa từng tặng cô bất kỳ món quà sinh nhật nào.
Cô không dám hỏi lý do. Cô sợ phải nghe những câu trả lời mà mình không muốn đối diện, như “tôi quên rồi” hoặc “cô không đáng để tôi nhớ.” Những câu trả lời ấy sẽ chỉ khiến cô thêm đau lòng.
Giờ đây, Bạch Ái không còn đủ can đảm cũng chẳng có thời gian để theo đuổi tình yêu nữa. Có lẽ, cứ để mình lặng lẽ chờ chết là cách tốt nhất, cô nghĩ.
Nhưng trong giây phút tuyệt vọng, ký ức về ngày nhận nhiệm vụ chinh phục đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Đó là một buổi chiều hoàng hôn bình thường, ánh tà dương đổ vàng khắp nơi, mây chiều tựa gấm vóc trải rộng. Mọi thứ dường như đẹp đẽ đến kỳ lạ, ngoại trừ hình ảnh Bạch Ái nằm giữa đường với máu loang đầy mặt đất.
Máu của cô chảy ướt tóc mai, những lọn tóc dính bết lên trán. Bên tai cô, tiếng hét hoảng loạn của người lái xe gây tai nạn hòa lẫn với tiếng còi xe cứu thương vang vọng từ xa.
Người tài xế chắc hẳn đã uống rất nhiều rượu. Mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi cô, thứ mùi mà cô căm ghét nhất đời. Tuổi thơ bất hạnh của Bạch Ái luôn gắn liền với mùi rượu, khiến cô chẳng thể nào tha thứ cho nó cũng như cho chính tuổi thơ của mình.
Không ngờ rằng, ngay cả khi chết, cô vẫn bị ám ảnh bởi thứ mùi hôi hám đó. Trong cơn mơ hồ, ý thức của cô dần chìm vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, Bạch Ái thấy mình không hề hấn gì. Một giọng nữ máy móc vang lên trong đầu cô.
Nhưng cô chẳng nghe rõ giọng nói ấy đang nói gì, bởi mọi sự chú ý của cô đã bị người trước mắt hút chặt.
Đứng trước cô là một người phụ nữ tuyệt mỹ, khí chất hơn người. Đôi mắt phượng sắc sảo ánh lên chút lười nhác kiêu sa, xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo tựa như sứ men trắng hoàn hảo, không vương chút bụi trần.
Cô ấy là ánh trăng sáng treo ngoài cửa sổ, vĩnh viễn không thể với tới. Là đóa mẫu đơn nở rộ, đoạt hết phong cảnh nhân gian.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Ái mới thực sự hiểu thế nào là “khuynh quốc khuynh thành.” Trước đây, cô luôn nghĩ cụm từ ấy là sự phóng đại. Nhưng bây giờ, khi nhìn người phụ nữ này, cô biết rằng không có một từ nào đủ để mô tả vẻ đẹp ấy.
“Chủ nhân, đây chính là mục tiêu chinh phục của cô - Vệ Hoán Dật. Cô có nghe rõ không?”
Giọng nói máy móc kéo cô về thực tại. Bạch Ái bất giác bật cười chua chát. Cô lấy đâu ra tư cách để chinh phục một người như thế? Cô hiểu rõ bản thân mình, một người nhạt nhẽo như nước lã, không có gì đáng để Vệ Hoán Dật chú ý.
Có lẽ hệ thống đã nhìn nhầm rồi. Chắc vì gương mặt của cô là điểm sáng duy nhất mà thôi.
Nhưng đời thực đâu phải tiểu thuyết, những ngày tháng sau đó chỉ là tấn bi kịch đầy sáo rỗng. Cô ngỡ rằng cả hai đã yêu nhau, thậm chí vì Vệ Hoán Dật mà từ bỏ mọi thứ, nhưng tất cả hóa ra chỉ là trò chơi của riêng cô.
Vệ Hoán Dật đã biết tất cả mọi kế hoạch của cô và hệ thống ngay từ đầu. Cô ấy chỉ xem trò đùa này là cách tiêu khiển, và Bạch Ái chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay cô ấy.
Thật ra, Vệ Hoán Dật cũng không hẳn cố tình trêu đùa cô, Bạch Ái nghĩ. Chỉ là do chính cô không tỉnh táo, tự mình lý giải mọi hành động của Vệ Hoán Dật như bằng chứng rằng nàng yêu cô. Cô che mắt mình bằng ảo tưởng ngọt ngào, tự dối bản thân rằng tình cảm của cô ấy là thật, rồi đắm chìm trong sự tự huyễn đó, sẵn sàng dâng hiến mọi thứ của mình.
“Cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ thích cô?”
Khi sự thật được phơi bày, Vệ Hoán Dật nhìn cô bằng ánh mắt đầy giễu cợt. Đầu ngón tay cô ấy nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cảm giác lạnh buốt từ tay cô ấy truyền dọc xuống, như xuyên thấu cả trái tim cô.
“Tay em vẫn lạnh như thế. Tối nay, để tôi nấu cho em một bát canh gừng táo đỏ nhé.”
Sự quan tâm mà Bạch Ái dành cho Vệ Hoán Dật suốt bao năm qua đã trở thành một thói quen. Dẫu đối diện với ánh mắt đầy khinh miệt và chế nhạo của cô ấy, Bạch Ái vẫn dịu dàng nói như thể không nhận ra hay không muốn thừa nhận sự thật phũ phàng ấy.