Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày

Chương 5: Lấy Lòng

Trên đường đi, một lính gác đi cùng Trương Đầu nhịn không được hỏi: “Trương Đầu, sao ngài lại để tên trạm dịch kia bán bình nước cho Giang Hoài chứ?”

Trong lời nói mơ hồ lộ ra chút chất vấn.

Phải biết rằng, trên hành trình áp giải phạm nhân thế này, nếu chỉ dựa vào bổng lộc triều đình cấp thì còn không bằng đừng nhận nhiệm vụ này. Những ai nhận áp giải, trừ một số bất đắc dĩ, đều hy vọng có thể kiếm thêm chút lợi lộc từ đám phạm nhân.

Tuy nhiên, việc "vắt chày ra nước" này cũng có nguyên tắc. Nếu quá mức bóc lột, lỡ trong số phạm nhân bị lưu đày có ai đó liên quan đến các quan viên, họ sẽ phải gánh hậu quả. Vì chút tiền mà làm ảnh hưởng tiền đồ thì chẳng đáng chút nào.

Do đó, cách thức thường được áp dụng là ban đầu khiến phạm nhân chịu khổ, sau đó khi họ còn giữ được chút bạc thì bán cho họ vài món hàng. Giao dịch này tiền trao cháo múc, dù giá cả đắt đỏ cũng dễ bề giải thích, và phạm nhân cũng khó vì chút chuyện nhỏ này mà làm lớn chuyện.

Bình nước chính là món hàng đầu tiên trong kế hoạch vắt bạc. Phải để phạm nhân khát đến kiệt sức, họ mới nhận ra giá trị của một chiếc bình nước bình thường, và sẵn sàng trả giá cao để mua.

Khi kế hoạch đang thực hiện, tất nhiên không cho phép ai khác bán những món hàng này cho phạm nhân. Bởi nếu để người ngoài nhúng tay vào, chẳng khác nào đem lợi lộc vốn dĩ thuộc về mình dâng cho kẻ khác.

“Ngươi quên thân phận của hắn rồi sao?” Trương Đầu liếc nhìn lính gác nọ, nhắc nhở một cách cảnh cáo.

Với thân phận của Giang Hoài, họ phải cẩn trọng khi đối đãi. Không thể đối xử quá tốt, bởi tội danh của Giang gia quá lớn. Nhưng nếu cố ý nhắm vào hắn để làm điều gì bất lợi, những người từng chịu ân tình từ Giang gia có thể lợi dụng cơ hội này để trả ơn, và họ chính là quân cờ bị đem ra trừng phạt.

Những người chịu ân tình đó có lẽ không dám ra mặt chống lại hoàng đế, nhưng việc ngấm ngầm đối phó đám lính gác thì chẳng cần lộ diện bản thân.

Huống chi, bình nước này là tên trạm dịch đưa trước mặt nhiều người, nếu Trương Đầu từ chối thẳng, chẳng khác nào cố ý nhắm vào Giang Hoài.

Tất nhiên, những điều này Trương Đầu không nói ra, chỉ để đối phương tự hiểu.

“Vả lại, ngươi nghĩ trên người hắn còn tiền sao?”Trương Đầu tiếp tục.

Tên lính gác sững người. Hắn từng để ý Giang Hoài, bởi với xuất thân như vậy, nếu trên người còn tiền, số lượng chắc chắn không nhỏ. Đặc biệt, đây mới chỉ là khởi đầu hành trình, một kẻ chưa từng chịu khổ như Giang Hoài chắc chắn sẽ dùng tiền để cải thiện hoàn cảnh.

Dù đối phương biết rõ lúc này không nên bộc lộ tài sản, nhưng cũng khó tránh khỏi lúc do dự, lưỡng lự.

Thế nhưng, sau một hồi quan sát, nghĩ lại, hắn nhận ra Giang Hoài dù khát khô cả cổ cũng không mua lấy một ngụm nước. Mỗi lần chỉ chờ đến lúc đoàn đi qua nguồn nước mới uống, mà lúc phạm nhân khác mua nước, ánh mắt khao khát của Giang Hoài lại rất rõ ràng.

Kết luận rất đơn giản: Giang Hoài hoàn toàn không có đồng nào. Nếu hắn còn chút bạc, cũng không đến nỗi túng quẫn thế này.

Tên lính gác lầm bầm chửi thề một câu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Trương Đầu lại hành xử như vậy. Nếu không thể moi được bạc từ Giang Hoài, với phạm nhân khác họ có thể tìm cách trút giận, nhưng với Giang Hoài, họ không thể hành xử quá đáng.

Không thể gần mà cũng không thể xa, vậy cứ xử lý lạnh nhạt là cách tốt nhất.

Giang Hoài hoàn toàn không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai lính gác, chỉ siết chặt chiếc bình nước trong tay, cảm thấy bước chân cũng tràn đầy sức lực hơn.

Tuy nhiên, sức lực ấy chẳng kéo dài bao lâu. Càng đi về phía trước, con đường càng dài, đôi chân mỗi lúc một mỏi nhừ, cảm giác sưng đau dần tăng lên. May mắn là buổi sáng mặt đất chưa bị nắng nung nóng, nên bàn chân không đến nỗi chịu khổ thêm.

Giang Hoài thầm nghĩ, nếu cứ đi như thế này thêm vài ngày nữa, dù có trở về thời hiện đại, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm đi bộ trong những ngày này, cậu cũng có thể tham gia một cuộc thi đi bộ tốc hành. Việc có đạt giải hay không thì không dám chắc, nhưng cậu tự tin mình có thể hoàn thành trọn vẹn cuộc thi.

Đặc biệt là hôm nay, không biết có phải để đuổi kịp tiến độ hay không, mà Giang Hoài cảm giác lính gác đi sau cùng thúc giục phạm nhân đi nhanh hơn mọi ngày. Nếu không nhờ nghỉ ngơi tốt vào tối qua, cậu có lẽ đã không thể trụ nổi.

May thay, với tốc độ như thế này, các lính gác cũng không thể kéo dài lâu. Đến khi ánh nắng chói chang nhất, Trương Đầu cuối cùng cũng mở lời cho cả đoàn nghỉ ngơi.

Vừa nghe đến nghỉ, không ít phạm nhân lập tức ngồi bệt xuống đất, bất chấp nắng gắt, chẳng còn sức để đi thêm vài bước đến chỗ bóng râm, chỉ muốn ngồi xuống thở một chút.

Các lính gác không vội ngồi xuống ngay mà đi lấy nước uống trước, sau đó rót đầy bình rồi mới tìm bóng cây để nghỉ ngơi.

Giang Hoài cũng khát khô cả cổ, vừa nhìn thấy nước liền không nhịn được muốn chạy ngay tới. Nhưng lần trước cậu đi cùng đám đông nên không cần mở lời, còn lần này, có lẽ chỉ mình cậu muốn đi uống nước. Vậy cậu nên tìm ai đây?

Theo bản năng, Giang Hoài nghĩ ngay đến Trương Đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng nhớ ra những lời Trương Đầu từng nói "Tiêu Tĩnh Chiêu là người chịu trách nhiệm canh giữ cậu, vậy thì cậu nên tìm Tiêu Tĩnh Chiêu".

Dù chưa từng đi làm, Giang Hoài vẫn nhớ một điều "nếu nhân viên vượt cấp mà tìm thẳng quản lý, rất có khả năng sẽ bị cấp trên trực tiếp ghi hận". Với thân phận hiện tại còn không bằng một nhân viên, cậu càng phải cẩn trọng hơn.

Quan trọng nhất là Giang Hoài cảm thấy Trương Đầu không phải người dễ nói chuyện. Trừ khi bất đắc dĩ, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ông ta quá nhiều.

Giang Hoài vừa định tìm xem Tiêu Tĩnh Chiêu ở đâu, quay đầu lại đã thấy đối phương đứng ngay phía sau, ánh mắt sâu thẳm dán chặt lên người cậu.

Trong lòng Giang Hoài thoáng chút khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Tĩnh Chiêu lần đầu áp giải phạm nhân, nên cần cẩn trọng hơn.

“Quan gia, ta muốn qua đó uống chút nước.”Giang Hoài dè dặt lên tiếng.

Tiêu Tĩnh Chiêu im lặng lắng nghe, vẻ mặt không chút biểu cảm, khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía phạm nhân còn lại mà anh ta đang canh giữ, ra hiệu cho Giang Hoài nhanh đi nhanh về.

Không ngờ Tiêu Tĩnh Chiêu lại đồng ý dứt khoát như vậy, Giang Hoài vui mừng chạy ngay đến suối, vội vã uống vài ngụm nước giải khát, sau đó vừa nhai bánh vừa uống.

Nhớ lại bữa ăn hôm qua ở trạm dịch, Giang Hoài không nhịn được nuốt nước bọt. Tuy bữa ăn đó so với món ăn thời hiện đại còn kém xa, nhưng so với chiếc bánh khô cứng này, không biết ngon hơn bao nhiêu lần.

Giang Hoài cố lắc đầu thật mạnh, tự nhủ bản thân đừng nghĩ nữa. Nghĩ thêm chỉ tổ không ăn nổi bánh.

Lắc đầu xong, ánh mắt cậu vô tình lướt qua bóng dáng Tiêu Tĩnh Chiêu đứng không xa. Bỗng dưng, cậu nhận ra hình như Tiêu Tĩnh Chiêu không có mang theo bình nước. Nếu không nhầm, trên đường đi, cậu cũng chưa từng thấy Tiêu Tĩnh Chiêu uống nước.

Chẳng lẽ vì vội vàng quá nên Tiêu Tĩnh Chiêu không kịp mang theo bình nước?

Ban đầu, Giang Hoài cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao, cậu cũng không thể đem bình nước của mình cho Tiêu Tĩnh Chiêu. Nhưng vừa cúi đầu ăn bánh, nghĩ đến chuyện buổi sáng, khi mà việc có nhận được bình nước hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý của Trương Đầu...

Nếu có ai đó giúp nói vài lời......

......

“Quan gia, trời nóng như thế này, ngài cũng nên uống chút nước.”

Tiêu Tĩnh Chiêu đang thất thần, bất ngờ thấy một chiếc bình nước được đưa đến trước mặt mình.

Anh nghiêng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt chân thành đầy quan tâm của Giang Hoài.

Giang Hoài làm vậy cũng là có tính toán.

Nhân lúc Tiêu Tĩnh Chiêu không mang bình nước, cậu muốn tỏ ra thiện chí một chút. Nếu có hiệu quả thì tốt, còn nếu không, cùng lắm cậu chỉ phải đi lấy nước thêm lần nữa. Tệ hơn chút thì bị Tiêu Tĩnh Chiêu giật mất bình nước, nhưng đó cũng không phải tổn thất lớn. Đồng thời, cậu cũng muốn nhân dịp này xem thử người lính gác đang canh giữ mình có phải người tốt như cậu tưởng hay không.

Nếu có điều kiện, Giang Hoài thực sự muốn dùng thứ gì đó thực tế hơn để mua chuộc lính gác. Nhưng khổ nỗi cậu thân không một xu dính túi, muốn lấy lòng chỉ đành suy nghĩ nhiều thêm một chút.

Tiêu Tĩnh Chiêu im lặng nhìn Giang Hoài, cả buổi sáng không uống giọt nước nào, đúng là anh cũng thấy khát. Hơn nữa, nước này là do chính anh thấy Giang Hoài lấy từ con suối, thậm chí cậu ta còn uống thử một ngụm trước đó, không có khả năng bị hạ độc.

Tiêu Tĩnh Chiêu nhận lấy bình nước, uống một ngụm, rồi bắt đầu uống từng ngụm lớn cho đến khi hết sạch.

Giang Hoài thầm thở phào nhẹ nhõm. Việc đối phương chịu nhận nước là dấu hiệu tốt. Thấy Tiêu Tĩnh Chiêu uống cạn cả bình, cậu không đợi anh lên tiếng mà đã nhanh chân đi lấy thêm nước ở suối.

Con đường lưu đày nhàm chán và khô khốc, chỉ cần có chút động tĩnh không bình thường là lập tức thu hút sự chú ý của cả đoàn, huống chi từ sáng đến giờ, vì chuyện chiếc bình nước mà Giang Hoài đã trở thành tiêu điểm của cả đội.

Dù hành động của Giang Hoài không quá lớn, nhưng nhất cử nhất động của cậu vẫn bị các phạm nhân khác nhìn chằm chằm.

Ban đầu, đám phạm nhân ghen tị vì Giang Hoài có được chiếc bình nước. Nhưng giờ đây, thấy cậu cố gắng dùng việc lấy nước để lấy lòng lính gác, bọn họ liền bật cười chế giễu.

“Thằng nhóc này nghĩ rằng lấy nước là có thể lấy lòng quan gia sao?”

“Biết đâu quan gia thấy nó sốt sắng như vậy, lại mủi lòng thì sao?”

“Nó nghĩ quan gia cũng ngốc như tên lính trạm dịch kia à? Coi chừng lát nữa bị cướp luôn cái bình.”

“Haha, chưa biết được đâu. Nó là quý nhân mà, biết đâu số nó có phúc thật.”

“Phúc? Nếu thật sự có phúc, nó đã không phải bị lưu đày rồi!”

...

Những kẻ buông lời chế giễu đều là những phạm nhân đã mỉa mai Giang Hoài từ sáng. Mặc dù lần trước bị cậu ta vả mặt, nhưng họ vẫn không thay đổi suy nghĩ, chỉ cho rằng lần đó Giang Hoài gặp may, chẳng qua tên lính trạm dịch kia quá ngốc nghếch mà thôi. Họ không tin lần này, viên lính gác kia cũng sẽ ngốc như thế.

.......☘️☘️☘️........