Ân Thừa Ngọc có một vị thái giám thân cận tên Lâm Phúc, trùng tên với người ở thế giới cũ của cậu, nên cậu không cần lo lắng về việc lỡ gọi nhầm trong lúc cấp bách.
Chờ một hồi lâu vẫn không thấy ai đáp lời, Ân Thừa Ngọc hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Mới đây còn bị bệnh, sao không mặc thêm áo? Người đâu hết cả rồi?”
Động vật vốn nhạy cảm với nguy hiểm, Tiểu Bạch lúc này xù lông lên như một quả cầu, căng thẳng cảnh giác nhìn quanh.
Bất kể bao nhiêu lần gặp gỡ, chú mèo nhỏ đáng yêu này vẫn luôn giữ thái độ đề phòng với hắn, giống hệt như vị tiểu hoàng đế trước mặt...
Người đó khẽ cười, ánh mắt hẹp dài lấp lánh, cúi xuống giữ lấy cổ chân của thiếu niên, tháo đôi giày nặng nề ra.
Bàn tay chai sạn vì luyện võ lâu năm đang nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trắng muốt như ngọc.
Làn da mịn màng vì không quen với sự chạm vào từ người khác mà nổi lên những hạt nhỏ li ti.
Ân Thừa Ngọc kiềm nén sự khó chịu trong lòng, lạnh lùng hỏi:
“Nhϊếp chính vương, ngài muốn làm gì?”
Lời nói mang hàm ý cảnh cáo, nhưng Đỗ Nhược không những không tức giận mà còn cười lớn.
Hắn không biết từ đâu lấy ra một đôi giày da được làm tinh xảo, cẩn thận giúp Ân Thừa Ngọc mang vào.
“Quả nhiên, kích cỡ vừa vặn.” Đỗ Nhược ngắm nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Ân Thừa Ngọc, vẻ mặt đầy thỏa mãn, như thể tự hào vì đã chăm chút cho tiểu hoàng đế đến mức hoàn mỹ.
Qua khóe mắt, hắn chú ý đến đôi má đỏ bừng vì xấu hổ của tiểu hoàng đế, liền nhướn mày cười.
Hắn đưa tay định chạm vào khuôn mặt của Ân Thừa Ngọc, nhưng ngay lập tức bị Tiểu Bạch hung hăng cào mạnh một cái.
Lần này, chú mèo nhỏ không thu lại móng vuốt mà để lại mấy vết cào đỏ trên tay kẻ to gan dám làm điều bất lợi cho chủ nhân bảo bối của mình.
Ân Thừa Ngọc ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng, như muốn giấu nó đi.
Máu trên mặt dần rút hết, cậu lấy lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Đỗ Nhược.
Không rõ vị tiểu hoàng đế trước đây đã sống chung với Đỗ Nhược thế nào, nhưng hành vi ngang ngược này quả thật khó mà chịu nổi.
Ân Thừa Ngọc gắng sức kiềm chế cơn giận trong lòng.
Nếu đây là thế giới cũ của cậu, bất cứ ai dám cả gan làm càn như vậy, chắc chắn sẽ bị cậu ra lệnh lôi xuống xử trí ngay lập tức.
Khi vừa đến nơi này, Ân Thừa Ngọc đã từng được tận hưởng khoảng thời gian yên bình.
Thời điểm đó, cơ thể của chủ nhân này đang lên cơn sốt cao. Cơn sốt đột ngột này suýt nữa khiến Ân Thừa Ngọc, khi mới nhập vào, mê man bất tỉnh.
Nhờ sự chăm sóc của thái y, cậu mới dần hồi phục.
Trong khoảng thời gian ấy, Ân Thừa Ngọc chậm rãi tiếp nhận và tiêu hóa thông tin về thế giới này, thỉnh thoảng còn cầm sách lên đọc.
Qua nửa tháng, cậu bất ngờ gặp mặt nhân vật được đồn đại khắp nơi – Nhϊếp chính vương Đỗ Nhược.
Khi đó, cậu đang chăm chú đọc sách.
Đỗ Nhược đứng nhìn cậu hồi lâu, rồi bỗng bật cười, nói:
“Thật không ngờ, hóa ra là một con mọt sách nhỏ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch: 【nhe nanh】, Đỗ Nhược, ngươi chưa rửa tay mà dám chạm vào Ân Ân à!
Đỗ Nhược: …
Ân Thừa Ngọc: …
(Chú ý: Đỗ Nhược không phải công. Hắn chính là boss cần phải đánh bại trong thế giới này.)