“Chụp ảnh?”
Giọng nói xen vào của Chu Ứng Hoài cắt ngang cuộc trò chuyện. Cậu ta chen vào giữa, nở nụ cười đầy vẻ tò mò: “Ảnh gì cơ?”
Không ngờ đấy, một cô nhóc chẳng có gì nổi bật như này mà lại thu hút thế.
Tô Ngư không hề muốn bị cuốn vào những trò đùa của hai người. Cô chỉ muốn sống yên bình suốt bốn năm đại học, kiếm thêm thiện cảm để đổi lấy tiền, sớm ngày đưa ba mẹ rời khỏi khu nhà chật hẹp.
Cô nhanh chóng thu dọn balo, đáp lời bằng giọng bình thản nhưng dứt khoát:
“Nếu hai cậu muốn chụp ảnh thì đợi sau quân sự đi. Là bạn cùng lớp, thời gian còn nhiều mà.”
Nói xong, Tô Ngư lập tức rời khỏi.
Ánh mắt Chu Ứng Hoài dõi theo bóng lưng cô, lóe lên vẻ thích thú.
Cậu ta đã gặp nhiều cô gái cố tỏ vẻ lạnh lùng để che giấu sự xao xuyến, nhưng người kiểu vừa tỉnh táo vừa tự tin như Tô Ngư thì lại là lần đầu.
Thú vị thật.
Chỉ số thiện cảm trên đầu cậu ta đã tăng vọt lên 200+.
Tống An Hòa đút tay vào túi, nhếch môi nhắc nhở: “Đừng có chọc vào người tốt như cô ấy thế chứ Chu thiếu gia.”
“Cậu biết tôi à?”
Chu Ứng Hoài ngạc nhiên nhìn Tống An Hòa.
Tống An Hòa khẽ nhướng mày: “Cậu còn nhớ Tống Vi không?”
Tống Vi?
Chu Ứng Hoài xoa cằm, cố lục lại ký ức, cuối cùng lắc đầu.
Tống An Hòa nhíu mày, ánh mắt đầy khinh thường: “Cậu đúng là một tên tra nam.”
Cô ấy cảm thấy thật không đáng khi chị mình thầm thương một người như vậy suốt ba năm.
---
Bên ngoài lớp học.
Kiều Niệm xách balo lững thững bước theo sau Tô Ngư.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, làn da trắng trẻo của Kiều Niệm bắt đầu ửng đỏ. Không có quản gia nhắc nhở nên cô ấy thậm chí còn quên mang dù theo.
Nắng chết mất thôi, A!!!
Đột nhiên, một bóng mát nhỏ xuất hiện trên mũi cô ấy.
Kiều Niệm cúi đầu, nhận ra Tô Ngư đang cầm ô che cho mình.
Khóe môi Kiều Niệm nhếch lên, trên gương mặt gần như viết rõ hai chữ kiêu ngạo.
Cô ấy giật lấy ô từ tay Tô Ngư, giọng nói mang chút cưng chiều không tự giác:
“Người thấp bé như cậu mà cũng định che ô cho người khác hả? Nhìn thôi đã thấy mệt rồi.”
Tô Ngư gật gù phụ họa: “Đúng đúng, Kiều đại tiểu thư nói gì cũng đúng hết.”
Phía trước, Triệu Mộc Tình giơ ô che nắng đến phát mỏi.
Cô ấy nhận ra rằng khi Tô Ngư ở bên Kiều Niệm có vẻ như sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Hóa ra tính cách của mình đúng là chẳng thể làm ai thích nổi.
Trong khi Triệu Mộc Tình còn đang chìm trong suy nghĩ vu vơ thì cô ấy không hề nhận ra Tô Ngư và Kiều Niệm đã rẽ vào một quán đồ uống trong khuôn viên trường.
Đến khi giật mình tỉnh lại, bóng dáng của hai người họ đã biến mất.
Đúng thật.
Tình bạn ba người luôn luôn chật chội.
Triệu Mộc Tình cúi đầu, lủi thủi quay về ký túc xá.
Trong phòng, Điền Mộng Diêu và Giang Văn Hoa đang trò chuyện rất vui vẻ.
Thấy Triệu Mộc Tình trở về một mình, Điền Mộng Diêu đã lập tức buông lời châm chọc: “Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, có người nhìn mặt thì hiền lành, nhưng thật ra là kiểu giỏi bợ đỡ trèo cao đấy.”
Giang Văn Hoa gật đầu phụ họa: “Mục tiêu của người ta rõ ràng thế mà, dù có làm tay sai cho đại tiểu thư thì vẫn hơn chơi với bọn nghèo như chúng ta.”
Triệu Mộc Tình hiểu rõ Điền Mộng Diêu đang nói ai. Cô ấy biết Tô Ngư không phải loại người như thế và cũng chẳng muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà mất vui với Tô Ngư. Nhưng không hiểu sao, cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi ghét Kiều Niệm.
Một lát sau, Điền Mộng Diêu bỗng nhiên kêu lên một tiếng ngạc nhiên rồi giơ điện thoại cho Giang Văn Hoa xem.
Giang Văn Hoa bật thốt: “Ồ, không tệ nha Mộng Diêu, mới đó mà đã có người theo đuổi rồi à?”
“Dù Lý Phàm trông cũng được nhưng nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng là con nhà nghèo.”
Điền Mộng Diêu chậc lưỡi tỏ vẻ chán ghét: “Vậy cậu có định đi không?”
“Đi chứ, sao không đi được?”