Bộ ga trải giường màu hồng hoa nhí mà mẹ cô đã giặt và phơi thơm tho khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Kéo màn che chống muỗi xuống, bật chiếc đèn nhỏ bên gối, Tô Ngư bất giác lại nghĩ đến mẹ.
Cô ôm chú mèo bông màu xanh lá mà mẹ đã mua, vừa lướt Weibo vừa cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ.
Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Kiều Niệm cầm điện thoại, cau mày khó chịu trả lời: “Còn gọi làm gì vào giờ này nữa?”
“Không đi đâu.”
Dứt lời, cô ấy dập máy ngay lập tức.
Nhưng chỉ vài phút sau, điện thoại lại đổ chuông.
Kiều Niệm giận đến mức không còn cách nào khác, vội thay một bộ đồ rồi đứng dưới giường của Tô Ngư.
“Tô Ngư, đi với tôi.”
Tô Ngư lấy từ dưới gối ra một chiếc đèn pin: “Nếu sợ thì mang theo cái này.”
Kiều Niệm cầm đèn pin tức tối đến mức muốn lôi Tô Ngư ra khỏi chăn mà lắc cho tỉnh.
“Được rồi, Tô Ngư. Đừng có mà hối hận đấy!”
Nói xong, Kiều Niệm xách đèn pin đập cửa một cái “rầm” rồi đi ra ngoài.
Triệu Mộc Tình len lén nhắn tin cho Tô Ngư: [Kiều Niệm có làm khó cậu không?]
Tô Ngư trả lời bằng một sticker mặt cười an tâm.
“Làm khó mình hả? Đầu óc của cô tiểu thư này nghĩ gì không biết, nhưng giá trị hảo cảm đối với mình đã tự nhảy lên tận 100 rồi. Mình có gì phải lo chứ?”
“Tô Ngư à, với tư cách là bạn cùng phòng, mình phải khuyên cậu một câu.”
Điền Mộng Diêu kéo rèm che ánh sáng ra nói với giọng đầy hàm ý : “Kiều Niệm là tiểu thư nhà giàu, cậu có biết chiếc túi cậu ta đeo trị giá bao nhiêu không?”
Thấy không ai để ý đến mình, Điền Mộng Diêu nâng giọng lên hai tông: “50 vạn đấy!”
“Chiếc xe nhà chúng tôi mua cũng chỉ 50 vạn, Kiều Niệm đúng là giàu thật.”
Tô Ngư trở mình, tiện tay bịt tai lại.
Triệu Mộc Tình gửi một tin nhắn tới.
[Điền Mộng Diêu hình như rất để ý đến Kiều Niệm đấy.]
Tô Ngư gõ bàn phím cực nhanh: [Người ta luôn để ý đến thứ mà mình không có nhưng lại muốn sở hữu.]
[Cười trộm.jpg.]
“Tô Ngư, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không vậy?”
Tô Ngư kéo rèm lên nhìn Điền Mộng Diêu: “Cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng lòng vòng nữa.”
Điền Mộng Diêu cười lạnh: “Tôi là vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu nóng tính quá thì dễ đắc tội người khác lắm. Sau này nếu bị Kiều Niệm bắt nạt thì đừng trách tôi không nhắc trước đấy.”
Nói xong, cô ta mạnh tay thả rèm xuống, tức tối lăn lộn trên giường làm sàn giường kêu cọt kẹt.
Tô Ngư thật sự không hiểu nổi kiểu bạn cùng phòng thích lên mặt dạy đời này.
Mới mười tám tuổi mà sống như ông già bốn, năm mươi ấy.
Sặc "mùi bố đời" luôn.
---
Hội quán tư nhân Moonlight.
Kiều Niệm đẩy mạnh cửa phòng bao, mặt đầy khó chịu ngồi xuống ghế sofa.
Một người phụ nữ trưởng thành với vẻ ngoài quyến rũ ngồi xuống bên cạnh Kiều Niệm, giơ tay xoa nhẹ gáy cô ấy: “Ai làm tiểu Kiều của chúng ta không vui vậy?”
“Chị không quen đâu.”
Kiều Niệm mở một chai Dalmore 35, rót đầy ly.
Người phụ nữ vòng tay ôm lấy vai Kiều Niệm rồi tò mò hỏi: “Bạn trai cũ à?”
Kiều Niệm trừng mắt, bất lực nói: “Nếu không phải chị nhắc thì em cũng sắp quên người đó rồi.”
“Vậy là ai?” Mấy người có ngoại hình xuất sắc vây quanh: “Có cần bọn này giúp em xả giận không?”
“Đừng gây thêm phiền phức dùm, ok?”
Còn định giúp cô ấy dạy dỗ người ta nữa chứ.
Chỉ với chiều cao 1m55 của Tô Ngư, đứng đó trông chẳng khác nào học sinh tiểu học.
Không hiểu cô lấy đâu ra gan mà dám phớt lờ cô ấy.
Cũng may Kiều Niệm là người dễ tính, đổi lại là người khác thử xem?
Thấy Kiều Niệm không muốn nói nhiều, những người khác cũng không tiện hỏi thêm.
Kiều Niệm lắc nhẹ ly rượu whisky trong tay. “Vậy nên, các cậu gọi tôi tới chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?”
Mọi người vội vàng lắc đầu: “Không phải, chẳng phải hôm nay là ngày đầu tiên cô Niệm và Chu thiếu nhập học sao? Chúng tôi phải gọi hai người ra để ăn mừng chứ!”