Bước vào căn phòng mà dì Trần sắp xếp, Sương Nguyệt cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.
Toàn bộ căn phòng đều là màu hồng. Mặc dù đúng là rất dễ thương, nhưng thật sự khiến cô không thể không đưa tay đỡ trán!
Dì Trần với dáng vẻ tổng tài bá đạo hỏi:
"Nguyệt Nguyệt, cháu có hài lòng với những thứ này không?"
Sương Nguyệt... cũng không dám nói là không hài lòng đâu.
Cô gật đầu, mỉm cười:
"Dì Trần, cháu rất thích ạ."
Dì Trần hài lòng gật đầu:
"Dì biết mà, con gái thì làm gì có ai không thích màu hồng chứ!
À đúng rồi, cháu thử xem phòng thay đồ đi, toàn là quần áo dì đặt mua trên tinh võng cho cháu đấy!"
Sương Nguyệt đi đến trước cửa phòng thay đồ, hít sâu một hơi rồi kéo cánh cửa lớn, cái cửa còn to hơn cả căn phòng ký túc xá cũ của cô.
Cô đã chuẩn bị tinh thần để thấy một tủ đầy váy hồng phong cách Lolita, nhưng không ngờ, váy Lolita hồng quả thực có, nhưng còn nhiều hơn nữa là những bộ trang phục ôm sát, vừa vặn thích hợp cho chiến đấu.
Ngoài quần áo, tất cả phụ kiện cùng trang sức đều được chuẩn bị thành bộ, đầy đủ đến từng chi tiết.
Ngay cả giày và túi cũng đã được phối sẵn, chỉ cần mặc vào là một bộ hoàn chỉnh, hoàn toàn không cần cô phải bận tâm suy nghĩ.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của cô, dì Trần mỉm cười:
"Dì nghe nói con gái bây giờ thích phong cách ngọt ngào mà cũng ngầu ngầu, hoặc là kiểu ngọt mà năng động. Thế nên dì chuẩn bị đủ cho cháu.
Nhưng mà sở thích mỗi người mỗi khác, sau này nếu cháu muốn mua thêm quần áo thì cứ dùng thẻ của Tùy Ngộ mà quẹt."
Nói rồi, dì Trần lấy thiết bị liên lạc của mình đối diện với thiết bị của Sương Nguyệt.
"Đinh" một tiếng, trong thiết bị của cô đã xuất hiện một chiếc thẻ đen mang tên Giản Tùy Ngộ.
Dì Trần nói với cô:
"Nguyệt Nguyệt, có thể bây giờ cháu vẫn chưa hiểu được Tùy Ngộ quan trọng với dì và Xích Viêm đến mức nào.
Nhưng cháu chỉ cần biết một điều, từ giờ trở đi, toàn bộ Xích Viêm sẽ coi cháu là thành viên quan trọng nhất, là đồng đội đáng tin cậy nhất."
Sương Nguyệt cảm thấy tất cả những điều này quá sức nặng nề. Lúc trước cô cứu người, căn bản không hề nghĩ đến những điều này, giờ thì áp lực thực sự rất lớn!
"Mẹ, mẹ nói thế, chắc Sương Nguyệt sẽ chạy trốn ngay trong đêm mất thôi."
Sự xuất hiện của Giản Tùy Ngộ cuối cùng cũng giúp cô thoát khỏi tình mẫu tử mãnh liệt của dì Trần. Cô núp sau lưng anh, gật đầu lia lịa:
"Đúng vậy, dì Trần, dì cứ coi cháu như một thành viên bình thường nhất trong đội là được, dì thế này cháu thật sự sợ lắm!"
Dì Trần lườm hai người một cái, "Hừ" một tiếng:
"Biết rồi! Nguyệt Nguyệt, dì đi đây, có gì cứ liên lạc với dì nhé."
Sương Nguyệt gật đầu lia lịa.
Sau khi dì Trần rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ lại có ngày cô bị mức độ cưng chiều quá cao làm cho hoảng sợ.
Giản Tùy Ngộ bật cười:
"Mẹ tôi là như vậy, cô đừng để bụng."
Sương Nguyệt vội xua tay:
"Không không, không phải vậy đâu, chỉ là do tôi không quen thôi. Dì Trần thật sự rất tốt.
À đúng rồi, dì Trần vừa liên kết thẻ của anh với thiết bị liên lạc của tôi, tôi không gỡ ra được."
Giản Tùy Ngộ gật đầu:
"Vì thiết bị của cô đời quá cũ, phần mềm chưa được cập nhật."
Sương Nguyệt:
"...Ồ." Thật xin lỗi, tất cả là tại cô nghèo quá nên đồ đạc cũng tệ hại.
Giản Tùy Ngộ:
"Đi thôi."
Sương Nguyệt:
"Đi đâu?"
Giản Tùy Ngộ:
"Trước đó đã nói rồi, đưa cô tinh thạch.
Hơn nữa, các thiết bị cô dùng trong đội U Minh trước đây đều quá lạc hậu, cần thay mới toàn bộ."
Sương Nguyệt ngần ngại:
"Có phải tốn kém quá không?"
Giản Tùy Ngộ liếc nhìn cô, “Tôi không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà nửa đêm bị mẹ tôi đứng ở đầu giường chỉ trích vì đối xử tệ với ân nhân cứu mạng.
Là một người làm việc trí óc, giấc ngủ đầy đủ rất quan trọng với tôi.”
Sương Nguyệt tưởng tượng cảnh nửa đêm có người đứng im lặng ở đầu giường nhìn chằm chằm mình.
Thật sự rất đáng sợ!
Cô gật đầu, “...Được rồi, làm phiền anh vậy.”
Giản Tùy Ngộ dẫn cô đến kho riêng của anh.
Kiếp trước, Sương Nguyệt đã từng thấy ký túc xá của Trần Châu. Mặc dù tốt hơn ký túc của các thành viên bình thường nhiều, nhưng chuyện có kho riêng thì tuyệt đối không thể có.
Đến địa bàn riêng của Giản Tùy Ngộ, cô có chút gò bó.
Anh nói:
“Đừng cảm thấy ngại ngùng. Trong đội có lưu trữ một số sách cổ từ trước tận thế, nhưng cô cũng biết, giờ đây mọi người bận rộn mưu sinh, chẳng ai đủ bình tĩnh để đọc sách cả.
Tôi thích sưu tầm sách, nên đã bàn với đội trưởng dành riêng một nhà kho để cất giữ những cuốn sách cổ này.
Thực ra, lúc đầu nhà kho này mở cửa cho mọi người.
Nhưng dần dà không ai đến, cuối cùng lại giống như kho riêng của tôi.”
Sương Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh, “Đội phó, có ai từng khen anh là một người rất dịu dàng chưa?”
Giản Tùy Ngộ:
“Chưa từng, mọi người đều nói tôi là một cỗ máy máu lạnh vô tình.”
Cô gật đầu chắc nịch, “Đó hoàn toàn là hiểu lầm!
Người thích sách, làm sao có thể là người xấu được!”
Anh cười khẽ, “Sau này, lúc không vào phó bản, cô cứ đến đây đọc sách thoải mái.”
Cô gật đầu lia lịa, “Nhất định!”
Giản Tùy Ngộ lấy ra một gói đồ lớn đưa cho cô, “Mở ra xem.”
Sương Nguyệt nghi hoặc mở ra, lập tức gương mặt cô bị ánh sáng đỏ rực của hàng vạn tinh thạch chiếu đến đỏ bừng.
Với khả năng hạn hẹp của một kẻ nghèo khổ như cô...
Không, bộ não của kẻ nghèo khổ đã tạm ngừng hoạt động.
Cô ngơ ngác hỏi:
“Đây là gì?”
Giản Tùy Ngộ:
“Đây là toàn bộ số tinh thạch hiện có dưới danh nghĩa cá nhân tôi. Quy đổi ra điểm liên minh khoảng mười vạn. Cô hãy dùng toàn bộ số tinh thạch này để nuôi Phong Linh.
Cộng thêm số tinh thạch trên phi thuyền, chắc đủ để nâng cấp Phong Linh lên hai sao.”
Sương Nguyệt lập tức đóng gói lại, trả nguyên xi cho anh:
“Không được! Tôi không thể nhận!
Nếu nhận số tinh thạch này, sau này đừng nói ở lại Xích Viêm, ngay cả sống tôi cũng thấy không yên lòng!”
Anh bình thản đáp:
“Cô đừng vội từ chối.”
Cô chống nạnh:
“Không cần biết anh nói gì, tôi cũng không nhận!”
Anh tiếp lời:
“Thực ra, tôi cũng thấy mối quan hệ ân nhân cứu mạng hiện tại của chúng ta có phần rắc rối.
Nên tôi nghĩ, dùng số tinh thạch này để mua đứt ân tình đó. Như vậy, sau này ở căn cứ, chúng ta có thể thoải mái tương tác như đội phó và thành viên trong đội.
Sương Nguyệt, cô cũng không muốn tôi cứ mãi bị chuyện này níu kéo, thậm chí trở thành điểm yếu trong tay người khác, đúng không?”
Cô thoáng ngẩn ngơ. Không phải chứ, là một phản diện, tại sao Giản Tùy Ngộ lại có đạo đức mạnh mẽ đến vậy?
Không thể như Thẩm Thanh Từ hay Tô Mạt, mặt dày một chút sao?
Không thể ung dung thoải mái và hoàn toàn quên luôn chuyện này sao?
Nhìn cô câm nín, ánh mắt anh thoáng sáng lên, bồi thêm một đòn cuối:
“Hay là... Sương Nguyệt, thật ra cô có ý với tôi, muốn tôi lấy thân báo đáp trả ân cứu mạng?”
Lời vừa dứt, mặt cô lập tức biến sắc. Cô gần như vồ lấy gói đồ trong tay anh như sói đói, không chút do dự đem toàn bộ tinh thạch đổ vào Phong Linh.
Giản Tùy Ngộ cười khẽ, rất hài lòng với diễn biến sự việc, nhưng ngoài miệng lại tỏ ra tiếc nuối:
“Không ngờ, cô lại coi tôi như rắn rết vậy.”
Cô nghiến răng:
“Có thể nói chuyện tử tế không?”
Anh lập tức trở lại vẻ bình thường, đã nhìn thấu được rằng:
Đối phó với người có đạo đức cao như Sương Nguyệt, chỉ có cách không cần mặt mũi!