Tiếng kêu thảm thiết của Trần Châu vang vọng khắp con đường, sắc mặt Thẩm Thanh Từ âm trầm
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Ngộ, ánh mắt lạnh lùng:
"Cho dù là Xích Viêm, hành xử như vậy có phần quá ngông cuồng rồi."
Đối diện với nam chính nguyên tác, Giản Tùy Ngộ vẫn giữ vẻ bình thản, hoàn toàn không để Thẩm Thanh Từ vào mắt:
"Đội trưởng Thẩm, thời mạt pháp, mọi thứ đều lấy cường giả vi tôn, yếu kém chính là tội lỗi.
Nếu anh thấy không hài lòng với cách hành xử của Xích Viêm, thì lấy thực lực ra để nói chuyện, người đứng đầu hèn nhát thì đừng hỏi tại sao người dưới trướng lại yếu kém.
Cũng nên tự hỏi vì sao chính anh lại không đủ năng lực bảo vệ họ.
Khi anh dung túng kẻ dưới trướng chế nhạo người khác, chẳng lẽ không nghĩ đến việc một ngày chính mình cũng sẽ bị người ta vả mặt?"
Không để ý đến sắc mặt âm u của Thẩm Thanh Từ, Giản Tùy Ngộ cúi đầu hỏi Sương Nguyệt:
"Còn đi được không?"
Sương Nguyệt gật đầu: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Kiếp trước ở U Minh, dù là vết thương nặng hơn gấp nhiều lần, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chỉ cần cô kêu lên một tiếng, lập tức sẽ bị chế nhạo:
"Không phải coi mình là công chúa đấy chứ? Vết thương nhỏ thế mà cũng kêu la?"
"Đúng đó, tưởng ai cũng được đãi ngộ như Mạt Mạt à? Mạt Mạt là thiên chi kiêu nữ, không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể mang ra so sánh được."
Đúng lúc, Tô Mạt nghe tiếng kêu thảm liền quay lại. Nhìn thấy Trần Châu bị trọng thương nằm trên mặt đất không rõ sống chết, Sương Nguyệt khoác áo của Xích Viêm đứng bên cạnh Giản Tùy Ngộ, cô lập tức chỉ trích:
"Sương Nguyệt, chẳng lẽ cô thật sự phản bội U Minh sao?
Trần Châu là đội phó của U Minh, sao cô có thể làm bị thương tay anh ấy?
Nếu mất đi cánh tay, sau này anh ấy còn chiến đấu thế nào?"
Những lời này khiến người của Xích Viêm trố mắt ngạc nhiên:
"Không phải chứ! Đây là thánh mẫu ở đâu thờ, Trần Châu muốn gϊếŧ người ta mà còn muốn người ta đứng yên"
"Đừng nói mất tay, kể cả mất mạng cũng là do tài không bằng người, đáng đời.
Hơn nữa, chẳng thiếu người mất tay mất chân vẫn tiếp tục chiến đấu.
Sao đến lượt Trần Châu thì lại trở thành bảo vật quý giá, đυ.ng một chút cũng không được?"
Tô Mạt bị phản bác đến đỏ bừng mặt. Đây là lần đầu tiên có người dám phản đối cô.
Cô không cam tâm, nhìn chằm chằm vào Sương Nguyệt. Tất cả đều tại Sương Nguyệt! Từ lúc cô ta nói muốn rời khỏi U Minh, thế giới của cô như bị đảo lộn hoàn toàn!
Bạn thân của Tô Mạt phẫn nộ, nói như chém đinh chặt sắt:
"Tất cả là do lỗi của Sương Nguyệt. Cô ta giở trò giận dỗi, tự ý rời đội, sau đó còn cố ý giữ chân chúng ta giúp Xích Viêm.
Trần Châu là đội phó, ra tay với cô ta để duy trì kỷ luật là điều đương nhiên!"
Đương nhiên sao?
Sương Nguyệt tức đến bật cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Mạt:
"Tô Mạt, cô nói những lời cô ấy nói có phải là thật không?"
Nghĩ đến nguyên nhân thật sự khiến Sương Nguyệt rời đi, cùng việc cô đã sớm đề xuất rút khỏi chiến đội, Tô Mạt lén nhìn Thẩm Thanh Từ.
Nhưng điều khiến cô thất vọng là Thẩm Thanh Từ hoàn toàn không lên tiếng giúp cô.
Rõ ràng, Thẩm Thanh Từ vẫn đang chìm đắm trong nỗi nhục nhã khi bị Giản Tùy Ngộ làm bẽ mặt, chưa thể hồi thần.
Lúc đó, chỉ có ba người chứng kiến. Tô Mạt cắn răng, thừa nhận:
"Đúng, Sương Nguyệt, là cô quá tùy hứng rồi!"
Sương Nguyệt đột nhiên nở nụ cười quái dị, khiến Tô Mạt lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sương Nguyệt, tôi cầu xin cô.
Có thể nào đừng gϊếŧ hắn không? Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ!"
"Sương Nguyệt, cô đừng lúc nào cũng thành kiến với những quái vật này."
"Sao có thể chứ, chẳng lẽ cô không sợ tôi mang con búp bê nhân hình này về sẽ gây bất lợi cho đội sao?"
Khi giọng nói của chính mình phát ra từ bộ đàm của Sương Nguyệt, mặt Tô Mạt lập tức tái nhợt.
"Chết tiệt, cứu quái vật? Đây là thứ mà người đầu óc bình thường có thể nghĩ ra sao?"
"Lại còn vừa ăn cướp vừa la làng. Cô ta coi tất cả mọi người là kẻ ngốc sao?
Muốn cứu quái vật lại còn đổ hết tội lên đầu người khác."
"Chẳng trách trước đó thấy Tô Mạt ôm búp bê hình nhân trong lòng. Tôi còn thấy trên đường có không ít xác khô mặc đồng phục đội U Minh. Đúng là sao chổi, rước sói vào nhà."
"Nếu tôi là Sương Nguyệt, gặp đồng đội ngu ngốc như vậy, tôi còn chạy nhanh hơn cô ấy nữa."
Theo lời của các thành viên đội Xích Viêm, quả nhiên, từ thiết bị liên lạc vang lên tiếp:
"Tôi chính thức thông báo với anh, tôi rời khỏi đội.
Từ nay về sau, tôi - Sương Nguyệt và đội U Minh không còn liên quan gì nữa.”
"Tôi đã nói rồi, tôi rời khỏi U Minh, từ giờ trở đi không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."
Lời nói dối của Tô Mạt bị vạch trần ngay tại chỗ. Cả người cô ta loạng choạng, suýt nữa thì ngã quỵ.
"Tôi đã bảo mà, sao trước đây Sương Nguyệt lại tự tách ra đi một mình. Hóa ra là sớm quyết định rời khỏi đội."
"Lúc trước, đội U Minh lấy cớ tìm người, chẳng lẽ thật ra là yếu quá không đánh lại quái vật, cố tình chọn đường đi chung với chúng ta để kiếm lợi?"
"Nói vậy, chẳng phải U Minh đang định trộm thành quả của đội chúng ta sao?"
"Trộm thì cũng thôi đi, bọn họ còn dắt theo cả bản thể BOSS con rối định đánh úp chúng ta.
Nếu không nhờ Sương Nguyệt phát hiện bất thường và ra tay kịp thời, chúng ta đã bị tấn công cả từ hai phía, đây là muốn mạng mà!"
"Con người phải có chút lương tâm chứ. Bây giờ mất cả chì lẫn chài, không chiếm được First Kill, đội phó bị phế mất tay cũng là xứng đáng thôi.
Chiêu này gọi là, hại địch một trăm, tự tổn mười ngàn!"
"Cơ mà chúng ta đâu có tổn thất gì đâu?"
"Sao lại không có, tinh thần của Sương Nguyệt chắc chắn bị tổn thương!"
Không ngờ đội viên Xích Viêm nhanh chóng xếp cô vào danh sách người mình, khiến Sương Nguyệt có chút bối rối. Cô nắm gấu áo ngoài, cảm thấy có chút xấu hổ.
Kiếp trước, chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cô. Chỉ cần có chuyện gì xảy ra, cô luôn là người bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, trở thành đối tượng bị lên án.
Vì thế, ngay khi trọng sinh, Sương Nguyệt lập tức mở thiết bị ghi âm trong bộ đàm.
U Minh tự chuốc lấy nhục, cô ném bằng chứng vào mặt họ trước mặt mọi người.
Tô Mạt xấu hổ che mặt bỏ chạy, Thẩm Thanh Từ lập tức đuổi theo.
Trước khi rời đi, trong mắt hắn lóe lên sát ý mãnh liệt nhìn liếc qua cô
Lông tơ phía sau cổ cô dựng đứng cả lên. Cô quá quen thuộc với dáng vẻ này của Thẩm Thanh Từ – hắn đã căm hận cô đến tận xương tủy.
Thẩm Thanh Từ là người hiểm độc, nhỏ nhen, chỉ cần một chuyện không vừa ý là sẽ ghi thù. Huống hồ, lần này cô lại công khai làm hắn bẽ mặt trước đám đông.
Nhưng không sao, món nợ giữa cô và Thẩm Thanh Từ vẫn còn nhiều để tính.
Đội viên U Minh rời đi cùng Thẩm Thanh Từ, chỉ còn lại Trần Châu một mình. Hắn nhặt lấy cánh tay đứt lìa của mình, ánh mắt như ác quỷ nhìn chằm chằm bóng lưng của Sương Nguyệt:
"Sương Nguyệt, tao nhất định sẽ băm vằm mày ra!"
...
Khi đã rời khỏi phó bản và lên phi thuyền của đội Xích Viêm, sắc mặt Sương Nguyệt vẫn đầy suy tư.
Giản Tùy Ngộ liếc nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
"Xin lỗi, vừa rồi tôi có làm cô sợ không?"
Sương Nguyệt ngạc nhiên: "Ý anh là gì?"
"Chuyện tôi chặt đứt tay Trần Châu."
Nghe nhắc đến, vẻ mặt Sương Nguyệt trở nên nghiêm túc. Cô lắc đầu:
"Thật ra vừa rồi tôi còn nghĩ, thay vì chỉ chặt một tay của hắn để lại hậu họa, chi bằng gϊếŧ hắn luôn cho xong.
Không chỉ gϊếŧ, mà còn phải đâm cả hai nhát vào ngực trái lẫn ngực phải, đề phòng hắn là người nhân bản.
Thôi thì cứ chặt đầu hắn, moi hết não ra, rồi đào cả tim, đổ xăng đốt sạch, như vậy mới thật sự yên tâm."
...
Trong khoang phi thuyền, bầu không khí trở nên im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở.
Sương Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại, liền thấy các thành viên Xích Viêm đang tròn mắt nhìn cô như vừa chứng kiến điều gì khủng khϊếp.
Một lúc sau,
Một thành viên trẻ nhất nuốt nước bọt sợ hãi, khẽ nói:
"Lúc trước tôi còn tưởng ở căn cứ, mấy người đó đã đủ đáng sợ rồi.
Không ngờ hôm nay lại được diện kiến Diêm Vương sống bằng xương bằng thịt."
"Phụt." Một tiếng cười khẽ vang lên, không ngờ lại là từ Giản Tùy Ngộ – người vốn luôn lạnh nhạt.