Tận Thế Kinh Hoàng: Nữ Phụ Pháo Hôi Mở Đầu Với Đạo Cụ Thần Cấp

Chương 2: Chiến Đội Số Một - Xích Viêm

Khi khói bụi dần tan, những người phía trước dần lộ rõ hình dáng.

Điều khiến Sương Nguyệt kinh ngạc là, với sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, cô nghĩ rằng đối phương phải có ít nhất mười người, nhưng thực tế chỉ có năm người.

Ngoại trừ người đứng giữa, bốn người còn lại đều mặc đồng phục chiến đấu giống nhau. Bộ chiến phục màu đen viền chỉ vàng, sau lưng còn in một ngọn lửa tím vàng khổng lồ rực cháy đầy ấn tượng.

So với chiếc áo chiến đội U Minh mà Sương Nguyệt đang mặc, chất liệu tầm thường, đơn sơ, quả thật khiến người ta ngượng ngùng.

Sương Nguyệt mở to mắt đầy bất ngờ: Không ngờ ở đây lại gặp đội chiến đấu số một tận thế trong truyền thuyết—Xích Viêm!

Người đứng giữa ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng về phía cô. Một thành viên của đội Xích Viêm nói:

“Phó đội trưởng, bên kia có người.”

“Nhìn trang phục, hình như là người của chiến đội U Minh.”

Giản Tùy Ngộ mặt không đổi sắc bình tĩnh nói, “Chiến đội U Minh? Là đội của Thẩm Thanh Từ sao?”

“Đúng vậy, hắn lúc nào cũng trong tối ngoài sáng kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối đầu với đội trưởng. Có cần đuổi cô ta đi không?”

Nghe đến đây, Sương Nguyệt lập tức căng thẳng.

Giản Tùy Ngộ liếc nhìn Sương Nguyệt một cái: "Không cần đâu, cô ấy không có tinh thần lực. Có thể chỉ là bị lạc đồng đội, đừng làm chuyện thừa thãi lãng phí thời gian."

Sương Nguyệt ngạc nhiên nhìn Giản Tùy Ngộ, không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng chấp nhận việc có người từ đội khác đi theo sau.

Phải biết rằng, Thẩm Thanh Từ luôn âm hiểm đa nghi.

Chỉ cần trong phụ cận có bất kỳ ai không phải thành viên đội mình xuất hiện, anh ta sẽ không chút do dự, cũng không hỏi lý do mà gϊếŧ người cướp vật phẩm.

Anh ta luôn biện minh rằng, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ xót không thể để bất kỳ mối nguy hiểm ẩn tàng nào ở bên cạnh mình.

Hơn nữa đó là Giản Tùy Ngộ!

Là thiên tài, anh ta chính là chiến lược gia của Xích Viêm— là bộ óc mạnh nhất trong thời kỳ tận thế, nhà toán học và vật lý học thiên tài, câu nói yêu thích của anh ta là:

"Điểm cuối cùng của khoa học là thần học."

Thiên tài siêu cấp thực sự đã dùng khoa học để hỗ trợ huyền học và trừ tà!

Người này lại chính là phó đội trưởng của đội chiến đấu số một truyền thuyết — Xích Viêm, Giản Tùy Ngộ!

Nghe nói, đội Xích Viêm liên tiếp đạt được những lần "phá phó bản đầu tiên" nhờ vào sự hỗ trợ của Giản Tùy Ngộ, thu được rất nhiều pháp khí và đạo cụ mạnh mẽ!

Kiếp trước, Sương Nguyệt chỉ là một pháo hôi nhỏ trong đội U Minh. Với nhân vật tầm cỡ như thế này, đừng nói là quen biết, ngay cả cơ hội gặp gỡ cũng không có mấy lần.

Chỉ nghe nói, Giản Tùy Ngộ trong một lần dẫn đội vào phó bản đã vô tình rơi vào phục kích, bị quỷ quái mở hộp sọ. Một đời thiên tài tuyệt thế cứ thế mà âm thầm biến mất trong phó bản kinh hoàng dơ bẩn này.

Về sau, thậm chí còn có quỷ quái chiếm lấy cơ thể Giản Tùy Ngộ, trở thành một trong mười đại Quỷ Vương đời sau.

Đội Xích Viêm mất đi quân sư thiên tài này mà đã ngã xuống từ đỉnh danh vọng bị những chiến đội khác xâu xé mà tan tác.

Nghĩ đến đây, Sương Nguyệt không khỏi nhìn Giản Tùy Ngộ thêm vài lần.

Thiên tài vốn dĩ đều cô độc và lạnh lùng, Giản Tùy Ngộ cũng không ngoại lệ. Ánh mắt anh lý trí, lạnh nhạt, hoàn toàn thờ ơ trước cái nhìn chăm chú của Sương Nguyệt.

Dáng người cao gầy như ngọc, gương mặt lạnh lẽo tựa vầng trăng trắng ngần.

Sống qua hai đời, Sương Nguyệt luôn biết thân biết phận.

Dù trong lòng có phỏng đoán, nhưng vì khoảng cách thân phận giữa hai người quá lớn, cô cũng không định mạo muội mở lời.

Hơn nữa, cô cũng không rõ vị trí cụ thể mà Giản Tùy Ngộ sẽ bị phục kích, nếu đoán nhầm, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ cô cố ý tìm cách gây chú ý.

Vì vậy, không chỉ không đến gần, Sương Nguyệt còn cố ý giữ khoảng cách với đội Xích Viêm.

Đi theo sau đội Xích Viêm, cô hoàn toàn không cần ra tay, mọi quỷ quái trên đường đều bị xử lý sạch sẽ. Dù có xuất hiện quỷ quái trung cấp được coi như tiểu boss trong phó bản, hỏa lực mạnh mẽ của họ cũng dễ dàng áp chế.

Thấy đội Xích Viêm dừng lại một lần nữa để kiểm kê chiến lợi phẩm, Sương Nguyệt cũng dừng chân.

Cô bỗng nhiên nhận ra, mình đã "trắng tay hưởng lợi" từ đội Xích Viêm.

A, thì ra cảm giác làm một con cá mặn thật là tuyệt diệu!

Cảm giác được ôm đùi người khác nằm thắng, sao mà thoải mái chết người thế này chứ!

Kiếp trước ở đội U Minh, cô luôn cần cù thận trọng, không dám lơ là chút nào, sợ rằng chỉ cần sơ xảy một chút vì mình không có năng lực tinh thần mà sẽ bị đội bỏ rơi.

Các thành viên có năng lực tinh thần trong đội thì luôn dùng điều này để không ngừng lạnh lùng chế nhạo cô.

Nhưng đội Xích Viêm lại...

"Phó đội trưởng, thành viên đội U Minh kia cứ đi theo chúng ta. Không phải là bị đội u minh bỏ rơi đấy chứ?"

"Thật là một kẻ đáng thương."

"U Minh xưa nay luôn thích nịnh trên đạp dưới, những việc bỉ ổi như thế này chẳng thiếu."

"Tôi nhớ lần trước phó đội trưởng cũng nhặt được một thành viên bị đội U Minh bỏ rơi, về sau kiểm tra phát hiện người đó là năng lực giả tinh thần cấp A- đấy!"

"Sao người về đến đội chúng ta lại biến thành năng lực giả, phong thủy của U Minh có vấn đề không? Không khí toàn mang vận rủi chắc?"

Ánh mắt Giản Tùy Ngộ lóe lên, "Tập trung đi."

Nghe những lời bàn tán của đội Xích Viêm, Sương Nguyệt cau mày.

Năng lực giả mà họ nói thực ra là nội gián do Thẩm Thanh Từ cố ý cài vào, nhằm điều tra nội tình đội Xích Viêm.

Kiếp trước không biết vì lý do gì, đội Xích Viêm mãi không phát hiện ra nội gián này, cuối cùng lại trở thành con dao sắc nhất đâm sau lưng họ.

Trong lúc Sương Nguyệt còn suy nghĩ, đội Xích Viêm đã tiến được một nửa trên "Con đường Cơ hội".

Sở dĩ gọi là Con đường Cơ hội, bởi vì ở giữa đường sẽ xuất hiện một ngã rẽ.

Một niệm thiên đường, một niệm địa ngục.

Chọn đúng, có thể dễ dàng qua ải. Chọn sai, sẽ kích hoạt bẫy tử vong của phó bản.

Sương Nguyệt có trong tay hướng dẫn nên đương nhiên biết phải chọn đường nào.

Còn đội Xích Viêm thì...

Đến ngã rẽ của Con đường Cơ hội, Sương Nguyệt giữ khoảng cách với đội Xích Viêm, chờ Giản Tùy Ngộ đưa ra quyết định.

"Phó đội trưởng, hai con đường này, chúng ta chọn đường nào?"

"Hay chúng ta chia ra đi hai đường?"

"Chiến đội U Minh cũng có người trong phó bản này, nếu tách ra, hỏa lực sẽ bị phân tán."

Giản Tùy Ngộ đáp, "Đi đường bên phải."

Nghe quyết định của Giản Tùy Ngộ, Sương Nguyệt lập tức cau mày.

Đường bên phải, chính là đường chết.

Thấy người của đội Xích Viêm không chút do dự nghe lệnh Giản Tùy Ngộ, Sương Nguyệt không nhịn được lên tiếng:

"Khoan đã!"

Người đội Xích Viêm kinh ngạc quay đầu lại.

"Là người của đội U Minh. Cô ta định nói gì vậy?"

Sương Nguyệt nhìn thẳng vào Giản Tùy Ngộ, "Con đường Cơ hội này, nếu chọn sai sẽ muôn đời không gượng dậy nổi. Người anh dẫn không nhiều, không có dư địa để thử sai.

Vậy nên, anh có muốn cân nhắc lại không?"

Ánh mắt Giản Tùy Ngộ lạnh nhạt, "Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Nhưng, đội Xích Viêm đã đến một phó bản nhỏ như thế này, đương nhiên là vì muốn giành lấy lần phá phó bản đầu tiên ở bản đồ ẩn trong phó bản."

Sương Nguyệt không ngờ, Giản Tùy Ngộ cố ý chọn con đường chết.

Không hổ danh là Xích Viêm, lại dám một mình dẫn bốn thành viên đội bình thường đi giành lần phá phó bản đầu tiên.

Nghĩ đến kết cục của Giản Tùy Ngộ kiếp trước, Sương Nguyệt không khỏi nghi ngờ, liệu đây có phải là quá mức tự tin?

Nhưng, gặp nhau trên đường, nói nhiều lại thành xen vào chuyện người khác.

Đi trước đội Xích Viêm một bước, Sương Nguyệt tiến vào con đường bên trái.

Chỉ cần tiến thêm một bước, cô có thể rời khỏi phó bản.

Ngay lúc đó, từ phía sau bỗng vang lên tiếng la hét và ồn ào.

"Đội trưởng! Chỗ này hóa ra còn một con đường nữa!"