Xuyên Nhanh: Bên Người Vai Ác Luôn Có Một Cái Tiểu Khả Ái

Thế giới 1 - Chương 19: Đại lão hung ác nham hiểm độc sủng tiểu người câm trong địa lao

Hai cánh môi mềm mại, thơm ngọt của Thẩm Nãi Lăng nhẹ nhàng dán lên môi Cảnh Duệ. Đôi đồng tử của anh mở rộng một chút, thật sự không thể ngờ rằng Thẩm Nãi Lăng lại đáp lại anh mạnh mẽ như vậy. Vì mới vừa uống sữa bò nóng, miệng cậu vẫn còn thoảng mùi sữa, ngọt ngào và mềm mại.

Cảnh Duệ nhắm mắt lại, tay nắm chặt sau gáy Thẩm Lăng, giữ cho nụ hôn kéo dài thêm một phút. Dưới sân khấu, nhóm phóng viên truyền thông dường như đã lấy lại tinh thần, tiếng đèn flash rất nhanh đã vang lên.

Video hai người họ hôn môi nhanh chóng được chia sẻ lên mạng, trong đó bao gồm cả lời thừa nhận của Cảnh Duệ về chuyện "đoạt thê". Tuy nhiên, không có nhiều người lên án anh. Người dùng mạng đều tập trung chú ý vào Thẩm Nãi Lăng.

Qua màn hình, người xem có thể cảm nhận được một sức hút kỳ bí tỏa ra từ cậu. Chàng thiếu niên ấy, quanh người như tỏa ra một ánh sáng huyền bí, từng điểm sáng lấp lánh lan tỏa khắp nơi, rơi vào trái tim mỗi người, khiến niềm tin của họ bắt đầu hình thành.

Đặc biệt là khi kết thúc, Thẩm Nãi Lăng tựa đầu vào vai Cảnh Duệ, khuôn mặt ửng hồng, lười biếng nhấc mí mắt nhìn về phía màn hình. Dù có hơi thở nặng nề, nhưng ánh mắt của cậu lại toát lên sự kiêu ngạo, như thể đang miệt thị tất cả.

Ban đầu, mọi người bị vẻ đẹp của Thẩm Nãi Lăng hấp dẫn, nhưng sau đó, chính ánh mắt của cậu mới khiến họ cảm thấy bị thuyết phục. Cậu thiếu niên nhỏ nhắn này quả thực có sức mạnh khiến người khác tin phục.

Chỉ khi người dân đạt đến mức tín ngưỡng thần thánh, họ mới thực sự xem cậu là một thần thánh, và tốc độ thức tỉnh niềm tin sẽ ngày càng nhanh chóng hơn.

"Hệ thống Chủ Thần thức tỉnh trung, tiến độ hiện tại là 2%... Hôm nay đã thu được 1 triệu điểm tín ngưỡng chi lực, tiến độ bắt đầu tăng tốc, hiện tại là 2.1%... 2.2%... 2.3%... Chủ Thần đại nhân thân ái, tiến độ đã tải xong hoàn tất."

Giọng nói này đã thay đổi, là giọng nói từ Alaya thức, một hóa thân của hệ thống Chủ Thần. Đây là hệ thống cuối cùng sở hữu năng lực kiểm soát, mọi linh hồn và ý thức của con người đều được gửi về đó.

Giọng nói của hệ thống Alaya rất linh hoạt và kỳ ảo, vang vọng trong đầu Thẩm Nãi Lăng một lúc lâu.

Lúc này, Cảnh Duệ đã đưa Thẩm Nãi Lăng trở lại văn phòng. Thư ký đứng ở cửa, tay ôm một chiếc laptop, mắt ngấn lệ vì xúc động: "Cảnh tổng, dư luận trên mạng về ngài đã hoàn toàn thay đổi, từ phản đối chuyển sang tán thành. Cổ phiếu công ty cũng đột ngột tăng 30%, cao hơn so với trước kia."

Tất cả tin tức tiêu cực trước đó dường như bị một lực lượng thần bí nào đó ép xuống, ngay lập tức biến mất hoàn toàn. Người dùng mạng cũng thay đổi phong cách nhanh chóng, gần như là một sự thay đổi 360 độ. Điều này thực sự có thể gọi là kỳ tích.

Ngay cả Cảnh Duệ cũng không ngờ sự việc lại thay đổi tốt đẹp đến vậy. Trước đó, anh đã từng nghĩ đến việc sẽ tự phá hủy sự nghiệp của mình, chỉ để cho Thẩm Nãi Lăng có một danh phận chính thức. Anh không ngờ rằng mọi chuyện lại thành công rực rỡ đến thế.

Trong nguyên tác, Cảnh Duệ và công ty của anh sau này sẽ liên tục gặp khó khăn, sa sút đến con đường thất bại. Cuối cùng, cả công ty sẽ bị Cảnh Thanh Uyên thu lại toàn bộ. Tuy nhiên, hiện tại có vẻ như tình hình đã có sự thay đổi.

Cảnh Duệ đóng cửa văn phòng, đặt Thẩm Nãi Lăng lên chiếc ghế sô pha da, rồi bất ngờ lao vào một cơn trận hôn môi cuồng nhiệt. Anh không biết phải biểu đạt sự vui sướиɠ trong lòng như thế nào, chỉ biết dùng hành động để phát tiết.

Thẩm Nãi Lăng nằm trên sô pha, ánh mắt chỉ trong chốc lát đã trở nên mê ly. Cậu dường như cũng đang tận hưởng cảm giác được người đàn ông trước mặt yêu thương, một cảm giác mà tâm hồn non nớt chưa hoàn toàn trưởng thành của cậu dễ dàng bị hút vào và trở thành tù binh.

Thẩm Nãi Lăng quàng tay qua cổ Cảnh Duệ, chủ động áp môi lên môi anh.

Cảm nhận được sự chủ động của cậu, Cảnh Duệ cảm thấy hơi thở mình trở nên nghẹn lại. Một anh hắn đỡ lưng Thẩm Nãi Lăng, tay còn lại vòng ra ôm lấy eo, giọng nói khàn đặc, khó nhịn: “Bảo bối, em muốn anh chết sao?”

Những ngày qua, Cảnh Duệ đã phải kiềm chế vô cùng vất vả. Anh cảm thấy mình gần như bị dồn nén đến mức không thể chịu nổi. Chỉ cần Thẩm Nãi Lăng khẽ động một chút thôi, anh cũng lập tức cảm thấy mình sắp mất kiểm soát, hơi thở trở nên rối loạn. Anh vô thức vươn tay tìm kiếm, đôi tay chạm vào làn da mềm mại, mịn màng của cậu, anh hắn không thể nào rời đi được.

Ngay khi mọi thứ dường như sắp đi đến cái kết không thể cứu vãn được, Cảnh Duệ đột nhiên dừng lại. Anh rời khỏi Thẩm Nãi Lăng, lùi sang một bên dựa vào ghế sô pha, cảm giác gần như sắp phát điên. Nhưng nguyên nhân chính vì thế, anh mới cần phải tiếp tục nhẫn nhịn.

Trừ khi Thẩm Nãi Lăng chủ động yêu cầu anh, nếu không, như vậy anh mới xem như là không phá huỷ thiết lập nhân vật. Nếu vi phạm quy định này, hệ thống sẽ tự động phạt anh bằng cách tạm thời ngừng kết nối trong ba ngày. Trong ba ngày đó, anh sẽ không thể nhìn thấy Thẩm Nãi Lăng, vì vậy tốt nhất là anh nên kiềm chế một chút.

Thẩm Nãi Lăng vẫn đang nằm đó, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Duệ, đôi mắt mờ mịt, đôi khi lộ ra một chút thất vọng không rõ ràng.

Khi ý thức quay lại giai đoạn trẻ thơ, trẻ con thường có cảm giác phụ thuộc mạnh mẽ vào những người thân cận của bọn chúng. Thẩm Nãi Lăng bây giờ cũng đã có sự phụ thuộc này đối với Cảnh Duệ. Vì vậy, cậu muốn lại gần thêm một chút, không muốn lúc nào cũng bị bỏ lại một mình ở nhà.

Thẩm Nãi Lăng bò dậy, giống như một chú mèo con, eo hơi cong, lắc lư nhẹ nhàng bò đến bên đùi Cảnh Duệ. Sau đó, cậu ngồi xuống, tự nhiên vùi đầu vào hõm vai Cảnh Duệ.

Nếu thần đã chọn ngươi, thì ngươi không thể trốn tránh. Nếu ngươi cố chạy trốn, cơn giận của thần sẽ là điều ngươi không thể chịu đựng nổi.

Cảnh Duệ vòng tay ôm lấy eo Thẩm Nãi Lăng, rồi cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, dịu dàng nói: "Bảo bối, đừng vội, chúng ta còn rất nhiều năm để bên nhau."

Anh ít nhất có thể sống thêm 50-60 năm nữa, với từng ấy thời gian, anh có đủ cơ hội để bên Thẩm Nãi Lăng, chăm sóc và hưởng thụ từng khoảnh khắc bên cậu. Vì vậy, anh không nóng vội, sẽ để mọi thứ diễn ra từ từ.

Thẩm Nãi Lăng đưa tay vào túi quần của Cảnh Duệ, muốn tìm đường đậu để ăn, nhưng không tìm thấy, lại vô tình sờ phải một vật nóng bỏng. Mỗi lần như vậy, cậu đều cảm thấy rất kỳ lạ.

Thẩm Nãi Lăng không vội vàng rút tay ra, nhưng Cảnh Duệ thì không thể nhịn được, lập tức nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo ra: "Đường đậu đã hết sạch rồi, để anh bảo thư ký đi mua thêm."

Cảnh Duệ gọi thư ký vào và bảo cô đi mua loại đường đậu chocolate màu sắc rực rỡ.

Thư ký nhanh chóng trở lại với món đồ, sau đó nhìn thấy tổng giám đốc, người vốn rất lạnh lùng và nghiêm khắc, lại có một mặt đáng yêu như vậy. Cô không thể ngờ được rằng người đàn ông lạnh lùng ấy lại mang theo đường đậu bên mình, quả thật là một sự tương phản đáng yêu.

Thư ký ngay lập tức chia cho mọi người trong công ty, ai nấy đều vui vẻ ăn đường đậu và bắt đầu trò chuyện, công việc bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cơ trí văn bí: Các bạn có để ý thấy không, phu nhân của tổng tài thật sự rất đặc biệt?

Nằm yên tiểu bạch lĩnh: Có, a a a a (tiếng thét chói tai), phu nhân là người như thế nào mà khí chất lại mạnh mẽ đến vậy? Cảm giác khí thế của cậu ấy còn mạnh mẽ hơn cả tổng giám đốc, chỉ cần một ánh mắt của cậu ấy cũng có thể khiến tôi quỳ xuống.

Cơ trí văn bí: Hóa ra không chỉ mình tôi cảm thấy thế.

Đi làm không sờ cá: Tổng tài và phu nhân đã ở trong văn phòng lâu như vậy, liệu có phải…

Vừa dứt câu này, cuộc trò chuyện bỗng chốc xoay hướng.

Cơ trí văn bí: Văn phòng play, cưỡng chế play…