Hiện tại, kỹ thuật nghiên cứu chỉ có Cảnh Thanh Uyên nắm giữ, còn những người theo hắn chỉ biết một chút lý thuyết cơ bản. Vì vậy, Cảnh Thanh Uyên không sợ rằng những người bên cạnh mình sẽ bị đại ca lợi dụng, vì họ chẳng có giá trị gì lớn để bị khai thác.
Cảnh Thanh Uyên chỉ muốn nhanh chóng thu hút đầu tư, mỗi ngày đều gửi bưu kiện ra nước ngoài, liên hệ với nhà đầu tư, hy vọng họ sẽ cung cấp cho mình một khoản tài chính để khởi đầu. Tuy nhiên, những bưu kiện của hắn như đá chìm đáy biển, mặc dù vài ngày trước nhà đầu tư còn trò chuyện với hắn về tương lai tươi sáng, nhưng giờ đây lại lạnh nhạt hẳn.
Cảnh Thanh Uyên cảm thấy hoang mang, lòng tự tin bấy lâu nay được vận mệnh ban tặng giờ đây bị đả kích nặng nề. Từ khi còn nhỏ, hắn luôn tin mình có "thiên mệnh hộ thể", là đứa con của vận mệnh, nhưng dường như giờ đây điều đó không còn linh nghiệm nữa, hắn cứ mãi thất bại và bị sỉ nhục.
Hơn nữa, đại ca lại càng khó hiểu. Mặc dù hắn không hề thể hiện ý định tranh đoạt gia sản, nhưng tại sao đại ca lại muốn đẩy hắn vào bước đường cùng, không cho hắn bất kỳ cơ hội sống sót nào?
Ánh sáng của vai chính vẫn còn rất mạnh mẽ, trong nguyên tác, kỹ thuật nghiên cứu chỉ có mình Cảnh Thanh Uyên nắm giữ. Vì thế, phía Cảnh Duệ bên này gặp phải bế tắc lớn, một số kỹ thuật mũi nhọn vẫn không thể nghiên cứu ra dù đã thử mọi cách.
Vì chuyện này, Cảnh Duệ phải dành nhiều thời gian hơn ở công ty, không thể luôn 24 giờ ở bên cạnh Thẩm Nãi Lăng. Nên anh đành phải nhờ quản gia gọi video về.
Quản gia lấy máy điện thoại quay lại hình ảnh Thẩm Nãi Lăng đang ngồi trên ghế mây.
Thẩm Nãi Lăng nhắm mắt, tựa lưng vào thành ghế, đôi mi dài tạo thành một bóng mờ trên gương mặt. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cậu, không biết là do ánh sáng mặt trời hay chính bản thân cậu tỏa sáng, nhưng quanh thân cậu như phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, như bụi sáng mỏng manh lơ lửng trong không khí.
Thế gian thật có những người đẹp như vậy, chỉ cần ngồi im lặng, không làm gì, cũng có thể khiến người khác không rời mắt, mang đến một cảm giác độc lập, thần thánh, không thể xâm phạm.
Máy quay cũng không thể giấu đi vẻ đẹp ấy, nó truyền tải một cách rõ nét những hình ảnh của cậu đến màn hình trước mặt Cảnh Duệ.
Lúc đầu, Cảnh Duệ có phần bồn chồn, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Thẩm Nãi Lăng tắm nắng, tâm trạng anh bỗng nhiên trở nên yên bình.
“Bảo bối.” Cảnh Duệ đã kêu bảo bối thành thói quen.
Thẩm Nãi Lăng nghe thấy liền có phản ứng, mắt cậu từ từ mở ra.
Trong ánh mắt không hề có vẻ mơ màng, mà là sự tỉnh táo rõ ràng, trực tiếp nhìn vào chiếc điện thoại trong tay quản gia.
Quản gia lúc nãy không dám đến gần, nhưng thấy Thẩm Nãi Lăng đã tỉnh, liền tiến lại gần đưa điện thoại cho cậu.
Điện thoại được đặt lên đầu gối của Thẩm Nãi Lăng, máy quay từ dưới lên, nhìn vào mặt cậu. Góc độ này nhìn rất giống bức tượng thánh mẫu Maria cao ba mét trong nhà thờ, không phải vì diện mạo tương tự, mà là vì thần thái.
(Bức tượng Thánh Mẫu Maria (còn được gọi là Pietà) là một tác phẩm điêu khắc nổi tiếng của nghệ sĩ Michelangelo Buonarroti, được thực hiện vào năm 1498–1499. Bức tượng này hiện đang được trưng bày tại Nhà thờ St. Peter (Vatican City). Tác phẩm miêu tả cảnh Đức Mẹ Maria ôm thi thể của Chúa Giê-su sau khi Ngài bị đóng đinh và qua đời.)
Khuôn mặt của thánh mẫu luôn ấm áp dịu dàng, và lúc này, Thẩm Nãi Lăng cũng thế.
Cảnh Duệ lúc này muốn lập tức lao tới, nhưng anh còn có công việc quan trọng phải làm.
Thẩm Nãi Lăng chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, và Cảnh Duệ cũng học cách không hỏi han cậu quá nhiều. Khi đối mặt với nhau, họ thường chỉ dùng hành động để biểu đạt. Tuy nhiên, khi cách xa qua màn hình như thế này, chỉ có thể nhìn nhau, giống như một trận đối mắt.
Cả hai nhìn nhau khoảng mười lăm phút, cuối cùng Cảnh Duệ không thể kiềm chế được, liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nãi Lăng trên màn hình.
Cảnh Duệ vừa định nói một câu trêu đùa với Thẩm Nãi Lăng thì cửa văn phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Anh đành phải tạm dừng video lại.
“Cảnh gia, người đầu tư từ nước ngoài mà chúng ta mượn sức đã đồng ý, anh ta sẽ bỏ vốn giúp chúng ta nghiên cứu phát minh.”
Cảnh Duệ không thiếu tiền và cũng không cần bất kỳ sự đầu tư nào, anh chỉ đơn giản là muốn lấy hết tài nguyên của Cảnh Thanh Uyên và chuyển chúng vào tay mình.