Xuyên Nhanh: Bên Người Vai Ác Luôn Có Một Cái Tiểu Khả Ái

Thế giới 1 - Chương 12: Đại lão hung ác nham hiểm độc sủng tiểu người câm trong địa lao

Tâm lý không chịu thua và khao khát chiếm hữu của Cảnh Duệ dần trở nên mãnh liệt, phát triển thành một trạng thái không thể kiểm soát. Anh hung hăng gặm lên môi Thẩm Nãi Lăng, đau đớn khiến Thẩm Nãi Lăng tỉnh lại. Mắt cậu từ từ mở ra, còn hơi mơ màng, nhìn Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ cảm thấy như đang làm điều gì sai trái, một cảm giác không thể tả. Anh hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn, có chút nghẹn ngào: "Đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Nãi Lăng nhìn anh vài giây, rồi dựa vào ngực Cảnh Duệ, không có phản ứng gì thêm.

Cảnh Duệ cảm thấy mình như đang đấm vào một đống bông mềm mại, mọi động tác đều trở nên nặng nề. Anh bực bội, đưa tay chạm nhẹ vào trán Thẩm Nãi Lăng, cuối cùng thở dài một tiếng.

Tiếng của quản gia từ ngoài cửa truyền vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cảnh Duệ: "Cảnh gia, bác sĩ tâm lý mà ngài hẹn đã đến."

Năm phút sau, Cảnh Duệ bước ra từ phòng ngủ, mặc bộ đồ ở nhà màu xám đơn giản. Dù trang phục giản dị, nhưng khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng của anh vẫn khiến mọi người cảm thấy sợ hãi. Chỉ một ánh mắt lạnh lẽo là đủ để khiến người khác im lặng không dám nói gì.

Bác sĩ tâm lý đứng sau quản gia, vừa nhìn Cảnh Duệ một cái, vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên. Dù là người am hiểu khai thác sâu tâm lý người khác, nhưng Cảnh Duệ là người ông không dám tìm hiểu quá sâu. Tin tốt là quản gia nói với ông rằng người cần tư vấn tâm lý là một tiểu thiếu gia khác.

Cảnh Duệ ngồi trên sô pha trong đại sảnh, lông mày hơi cau lại, hai chân dài vắt chéo, tay đặt trên đùi, mười ngón tay nắm chặt. Chỉ cần nhìn vào tư thế của anh, người ta có thể đoán được anh đang buồn bã điều gì đó.

Cảnh Duệ dùng giọng lạnh lùng nói với bác sĩ tâm lý: “Ngồi đi.”

Bác sĩ tâm lý ngồi xuống đối diện Cảnh Duệ, trên chiếc sô pha nhỏ, gương mặt căng thẳng, nuốt nước miếng rồi mới lên tiếng: “Về tình trạng của tiểu thiếu gia, tôi đã nắm được thông tin qua điện thoại. Cậu ấy có dấu hiệu của bệnh tự kỷ, hơn nữa tôi nghe nói cậu ấy lớn lên trong bệnh viện tâm thần. Trong một môi trường không lành mạnh như vậy, việc phát triển thành một đứa trẻ bình thường là rất khó khăn. Tình trạng bệnh của cậu ấy có thể được cải thiện tốt nhất nếu có thể hoàn toàn thoát khỏi môi trường đó…”

Thật là buồn cười, Cảnh Duệ lại còn nghĩ rằng việc cho Thẩm Nãi Lăng mặc bộ đồ ngủ sọc và trải giường trắng sẽ khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn. Nhưng nhìn lại, có lẽ những hành động đó chỉ khiến không khí thêm ngột ngạt mà thôi.

Cảnh Duệ vội vã cho người thay khăn trải giường thành màu hồng phấn nữ tính, sau đó nhanh chóng mặc cho Thẩm Nãi Lăng bộ đồ ngủ với họa tiết hoạt hình dễ thương, hy vọng có thể kịp thời an ủi cậu.

Sau khi thay xong, Cảnh Duệ bế Thẩm Nãi Lăng ra khỏi phòng, đi vào đại sảnh.

Bác sĩ tâm lý cũng đã nhận được cuộc gọi, trong đó miêu tả về cậu thiếu niên này. Cậu sở hữu vẻ ngoài quá mức tinh xảo, như thể là một tác phẩm được tạo ra bởi bàn tay của thần thánh. Tuy nhiên, khuôn mặt cậu lại không có cảm xúc, thiếu đi sức sống, mặc dù vậy, vẻ đẹp ấy vẫn khiến người khác phải ngỡ ngàng. Cậu toát lên một khí chất tựa như một người cao quý, thánh khiết, khiến người ta không dám mạo phạm.

Rõ ràng khuôn mặt cậu mang vẻ ngoài làm người khác chỉ muốn khi dễ cậu đến khóc, nhưng vì cái gì lại khiến người ta không có biện pháp nảy sinh ý định đó. Chính vì cậu quá cao quý và thần thánh, đến mức khiến người khác không dám khinh nhờn.

Thật kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ. Bác sĩ tâm lý không thể hiểu nổi cảm giác này. Khi nhìn thấy một người lớn lên trong môi trường bệnh viện tâm thần, lại mang một vẻ ngoài đầy vẻ uy nghi, không thể chạm tới.

Bác sĩ tâm lý liếc nhìn Thẩm Nãi Lăng vài giây, nhưng cuối cùng bị Cảnh Duệ cảnh cáo, ông mới khó khăn di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Bác sĩ tâm lý nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo lại, ép mình không để cái cảm giác vô lý muốn thần phục cậu thanh niên này chi phối. Một lúc trước, ông suýt nữa đã quỳ xuống, không phải quỳ trước Cảnh Duệ, mà là quỳ trước Thẩm Nãi Lăng. Rốt cuộc, đó là loại sức hút ma quái gì vậy? Thật sự rất đáng sợ.