Hiện tại, toàn bộ tài sản của Cảnh gia đều nằm trong tay Cảnh Duệ, còn Cảnh Thanh Uyên gần như chỉ còn lại một bất động sản, trong thẻ ngân hàng không có nổi mười vạn. Mặc dù không đến mức phải lang thang đầu đường, nhưng so với trước đây, tình hình của hắn ta đã tụt dốc khá nhiều.
Cảnh Thanh Uyên còn rất trẻ, hắn dự định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhất định phải lấy lại tất cả những gì đã mất, bao gồm cả tên ngốc bị đại ca cướp đi. Hắn ta cũng muốn đoạt lại người đó.
Trong khi Cảnh Thanh Uyên chưa hoàn toàn trưởng thành, Cảnh Duệ lại có đủ thời gian để cùng bé ngốc Thẩm Nãi Lăng bồi dưỡng tình cảm.
Vào một đêm, khi Cảnh Duệ trở về sau buổi xã giao, cởi chiếc áo khoác đầy mùi rượu, anh tùy tiện hỏi quản gia về tình trạng của Thẩm Nãi Lăng.
Quản gia hơi cúi đầu, đáp theo đúng sự thật: “Cảnh gia, Thẩm thiếu gia trừ việc ăn cơm và ngủ, thì chỉ toàn làm ra những hành động ngốc nghếch.”
Cảnh Duệ kéo cà vạt xuống, kiên nhẫn hỏi: “Có cho cậu ta uống thuốc không?”
Quản gia cúi đầu trả lời: “Không, Thẩm thiếu gia vẫn từ chối uống.”
Cảnh Duệ suy nghĩ một chút, rồi ra lệnh: “Mang thuốc lại đây, ta sẽ tự mình cho cậu ta uống.”
Quản gia mang theo các loại thuốc đến, tất cả đều là thuốc an thần, gồm nhiều loại trong chai lọ và bình khác nhau, tổng cộng mười mấy loại. Đây đều là thuốc do bệnh viện kê đơn, vì bệnh tâm thần là một căn bệnh rất khó điều trị, có những loại thuốc chỉ có thể làm dịu triệu chứng. Nhưng cũng có những loại thuốc uống vào thì hoàn toàn không có tác dụng, Thẩm Nãi Lăng chính là trường hợp đó.
Nhìn thấy nhiều loại thuốc như vậy, trong ánh mắt Cảnh Duệ lóe lên một tia cảm thông và thương hại. Anh cầm lên một lọ thuốc, quan sát một lúc rồi nói: “Những loại thuốc này đều có tác dụng phụ, tốt nhất là đừng cho cậu ta uống. Đổi thành đường đậu đi.” (Trong văn bản ghi là đường đậu nên mình cũng không rõ lắm)
Quản gia ngạc nhiên: “A?”
Cảnh Duệ liếc mắt sắc bén về phía quản gia: “Mau đi làm đi.”
Quản gia giật mình, vội vã rời đi.
Một lúc sau, Cảnh Duệ cầm theo vài bình đường đậu trông giống kẹo cầu vồng, bước xuống tầng hầm để gặp Thẩm Nãi Lăng.
Ánh đèn mờ ảo trong tầng hầm chiếu sáng cảnh tượng Thẩm Nãi Lăng dựa vào mép giường, hơi cúi đầu, làm lộ rõ chiếc cổ và vai thanh thoát tuyệt đẹp. Từ bên cạnh nhìn, cơ thể cậu nhỏ nhắn, mảnh mai, khiến người khác không khỏi muốn ôm lấy mà yêu thương.
Cảnh Duệ tiến lại gần Thẩm Nãi Lăng, thân hình cao lớn của anh che khuất ánh đèn yếu ớt, tạo thành một cái bóng lớn, bao bọc lấy thiếu niên. Mặc dù vậy, Thẩm Nãi Lăng vẫn giữ vẻ bình thản, không hề ngẩng đầu lên nhìn.
Cảnh Duệ từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Thẩm Nãi Lăng lên đùi mình.
Thẩm Nãi Lăng chưa bao giờ từ chối sự gần gũi của hắn. Tuy nhiên, điều này lại không khiến Cảnh Duệ cảm thấy vui vẻ, vì nếu là người khác, Thẩm Nãi Lăng cũng sẽ không từ chối.
Cảnh Duệ mở nắp bình, lấy một viên đường đậu ra, đưa lên miệng Thẩm Nãi Lăng: “Đến giờ uống thuốc rồi.”
Quản gia đã cố gắng thuyết phục Thẩm Nãi Lăng uống thuốc từ lâu, nhưng cậu vẫn không có phản ứng gì, như thể một cái đầu gỗ.
Nhưng khi Cảnh Duệ bảo Thẩm Nãi Lăng uống thuốc, cậu lại có vẻ nghe hiểu được, mở miệng từ từ ngậm lấy viên đường đậu nhỏ, nhấm nháp vài cái. Khi cảm nhận vị ngọt, ánh mắt cậu sáng lên một tia lấp lánh.
Cảnh Duệ lại lấy thêm một viên nữa, lần này không cần anh phải nói, Thẩm Nãi Lăng chủ động đưa môi lên, ngậm lấy viên đường đậu từ tay Cảnh Duệ.
Đến viên thứ ba, Cảnh Duệ cố ý đặt viên đường đậu vào miệng mình.
Thẩm Nãi Lăng không hề do dự, nhẹ nhàng dựa vào vai Cảnh Duệ, thè đầu lưỡi mềm mại ra, đoạt lấy viên đường đậu từ miệng anh.
Với một món ngon chủ động được đưa đến, Cảnh Duệ làm sao có thể từ chối? Anh dùng tay ấn nhẹ lên gáy Thẩm Nãi Lăng, tăng thêm nụ hôn mang theo vị ngọt của đường đậu.