Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 4

Nhưng thực tế thì Otto đã quên chuyện này ngay lập tức.

Mấy ngày sau khi trở về đế đô từ hành tinh thử thách, cậu bận đến mức không có thời gian mà thở. Hết bị ép tham gia các buổi tiệc tùng với đám quý tộc lớn tuổi, cậu lại phải rặn ra nụ cười gượng gạo để lấy lòng họ, đồng thời còn phải tranh thủ hoàn thành bài luận thi sát hạch.

Quả thực, đầu cậu sắp nổ tung.

Sau một tuần sống trong cảnh như thế, Otto cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Từ sân thượng của buổi tiệc, cậu bật người một cách gọn gàng, mượn bóng tối để chuồn khỏi khu dinh thự. Không có mục tiêu cụ thể, tâm trạng cũng chẳng tốt đẹp gì, cậu cứ lang thang vô định, mái tóc vàng óng ánh cùng bộ vest cổ áo viền vàng bóng bẩy khiến cậu nổi bật giữa màn đêm.

Otto sải bước, đôi chân dài thẳng tắp thoăn thoắt lướt qua khung cảnh sầm uất của đế đô. Dáng người cao ráo, phong thái cao ngạo kết hợp với khuôn mặt điển trai và bộ lễ phục xa hoa thu hút vô số ánh nhìn. Nhiều người tìm cách bắt chuyện nhưng đều bị cậu thiếu niên gạt phăng bằng những lời lẽ sắc bén pha chút chế giễu:

"Muốn xin số của tôi? Được thôi, 50 vạn vàng."

"Nhưng mà nhìn mặt cô, tâm trạng tôi tụt dốc rồi. Thêm 10 vạn nữa nhé."

"Buồn cười thật, dám mời tôi đến một quán cà phê hạng bét như thế? Không có tiền thì đừng tùy tiện bắt chuyện người khác, được không?"

Với khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, Otto vừa mỉm cười vừa nói những lời độc địa nhất.

Dù là Alpha nam ăn vận bảnh bao muốn kết thân, họa sĩ Beta mong cậu làm mẫu vẽ, hay một Omega lấy hết dũng khí để mời cậu một ly cà phê, tất cả đều bị Otto làm bẽ mặt đến đỏ bừng.

Otto chẳng buồn để tâm. Ở những nơi xã giao, ngay cả khi đối diện với các lão già quyền lực, cậu cũng chẳng thèm giữ ý.

Thân phận của cậu cao quý hơn tất cả bọn họ, đúng không? Cậu chỉ nói sự thật thôi mà. Gò ép bản thân mới là việc không cần thiết.

Nhưng dù vậy, Otto vẫn ghét những nơi ồn ào.

Ánh mắt săm soi như muốn định giá cậu, biểu cảm ghen tị pha lẫn đố kỵ, những lời nịnh hót giả tạo… Otto đã lớn lên trong sự bao bọc bởi những điều tiêu cực ấy, nhưng thay vì quen với chúng, cậu ngày càng cảm thấy ghê tởm.

Phải chi tìm được một chỗ yên tĩnh thì tốt biết mấy.

Một nơi mà cậu có thể thong thả uống cà phê, ăn một miếng bánh. Không có những kẻ đáng ghét vây quanh. Nếu có người phục vụ, tốt nhất đó phải là kiểu người tinh tế, ngoan ngoãn, và dễ thương.

Nghĩ đến đây, Otto bất giác khựng lại, rồi bật cười. Chiếc răng nanh nhọn lóe lên thấp thoáng trên khóe môi.

Mình đang nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng là có sẵn một người như thế rồi mà.

Cậu Alpha trẻ tràn đầy năng lượng, chân dài sải bước không ngừng, đi xa đến mức chính bản thân cũng không hay. Tựa một chú chó lớn hiếu động vừa vuột khỏi dây xích, Otto cứ thế đi mãi.

Ba giờ đồng hồ sau, cậu đã rời xa trung tâm quý tộc để đặt chân đến vùng ngoại ô, nơi cảnh vật xơ xác, những công trình cũ kỹ, và chỉ cách vài trăm mét là con hẻm nhỏ cậu từng ghé cách đây một tuần.

Otto vẫn nhớ, trong con hẻm đó có một quán rượu xập xệ, thức uống nóng cũng tạm ổn, và… một cô sóc má bánh bao.

Hình ảnh cô gái Beta tóc nâu thoáng qua trong đầu khiến tâm trạng Otto tốt lên một chút. Không chút ngần ngại, cậu bước vào con hẻm nhỏ và đẩy cửa quán.

Lúc này, trời đã rất khuya.

Còn nửa tiếng nữa là hết ca, Hạ Phù ngồi chống cằm trên quầy, mơ màng gật gà gật gù. Những lọn tóc xoăn mềm rủ xuống má, chẳng khác gì chủ nhân lười biếng và chẳng chút sức sống.

Cho đến khi Otto bước đến trước mặt, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Này!" Otto gõ gõ tay lên mặt bàn, cúi người xuống, nở nụ cười rạng rỡ. "Tỉnh dậy đi, có khách này."

Nụ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp của cậu sáng bừng trong màn đêm, cùng với mái tóc vàng lấp lánh tựa như ánh nắng. Hạ Phù bất giác nheo mắt lại như bị ánh sáng làm lóa, ngẩn ra một chút, rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Và đôi mắt cô bỗng sáng bừng.

A, là… tiền vàng!

Nhìn thấy ánh mắt đầy kinh ngạc và phấn khích của "cô sóc nhỏ" trước mặt, trong lòng Otto không khỏi dâng lên cảm giác đắc ý.

À… Gặp lại cậu, cô vui đến vậy sao?

Mấy hôm trước mình có nên đến sớm hơn không nhỉ?

"Lâu rồi không gặp! Hôm nay ngài muốn dùng gì ạ?"

Dù đã biết tên của Otto, nhưng trong lòng Hạ Phù vẫn đặt cho cậu một biệt danh riêng: "Ngài Tiền Vàng." Cô thầm quyết định phải đối xử thật tốt với vị khách hào phóng này.

Dù sao thì, đây là người mà chỉ cần tiện tay cũng có thể rút ra một khoản tiền boa bằng cả tháng lương làm thêm của cô!