Editor: Hye Jin
____________
Diệp Nam Y cầm theo thông báo xuống nông thôn và tiền trợ cấp của cả ba người, rời khỏi văn phòng thanh niên trí thức.
Nhìn bóng lưng Diệp Nam Y rời đi, Tần Nguyệt lại nhớ đến Diệp Chấn Hoa, trong lòng không khỏi đau xót.
Diệp Nam Y tìm đến một góc vắng người tiến vào không gian, thay đổi toàn bộ diện mạo, sau đó đi đến nhà mà dì Tần đã chỉ.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong truyền ra giọng nói.
“Ai đó! Đừng gõ nữa, lão tử ra đây!”
Nghe thấy giọng nói, Diệp Nam Y rất hài lòng, xem ra đây là người không dễ đối phó.
Kim Nhị mở cửa ra, thấy một cô gái cải trang đang đứng ngoài. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, cái cô này định làm gì đây?
“Cô bé, cô muốn gì đây?”
Diệp Nam Y đơ người, cảm giác như việc cải trang vô ích rồi.
“À… chú, nghe nói chú muốn mua nhà, cháu có, bán rẻ đây. Chú xem…”
Kim Nhị muốn mua nhà không phải là chuyện bí mật. Con trai ông sắp cưới vợ, nhà không đủ chỗ ở.
Nhìn cô gái trẻ con có vẻ bí hiểm này, ông nghĩ có lẽ là chuyện phức tạp đây. Nhưng Kim Nhị ông đây là ai chứ?
Diệp Nam Y không giả bộ nữa, nói thẳng: “Chú, chắc chú biết căn nhà đó, chính là nhà của Từ Đại Trụ và Lý Lệ Quyên, ở phía sau con đường kia.”
Nghe vậy, Kim Nhị lập tức hiểu ra cô gái này là ai.
Mọi người quanh đây đều biết, Lý Lệ Quyên đối xử với con ruột mình còn không bằng người xa lại. Căn nhà đó lại rất đẹp.
Ngày xưa Diệp Chấn Hoa đã bỏ ra một khoản lớn để xây dựng. Nghĩ một hồi, Kim Nhị quyết định mua.
“Chú mua, giá 1000 đồng, 200 phiếu thông dụng toàn quốc."
Diệp Nam Y cảm thấy giá này quá cao, nhất là khi trong nhà chẳng còn gì cả.
“Chú, chú chỉ cần đưa 800 đồng thôi! Chú đừng hỏi tại sao, khi nhận nhà chú sẽ biết.”
Kim Nhị hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại, đứa trẻ này bị áp bức bao năm, đúng là "thỏ bị dồn ép cũng cắn người." Ông bà xưa nói chớ hề sai.
“Được, mang giấy tờ nhà theo chưa? Chúng ta đi làm thủ tục chuyển nhượng ngay.”
Diệp Nam Y không do dự, đi cùng Kim Nhị để làm thủ tục chuyển nhượng.
“Chú, ba ngày nữa cháu sẽ xuống nông thôn. Sau khi cháu rời đi, chú có thể đến nhận nhà.”
Kim Nhị không hỏi thêm gì, lập tức đồng ý.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Diệp Nam Y trở về nhà dưới sự che chắn của không gian, nằm trên tấm ván gỗ trong kho, ngẩn người.
Nhìn mãi, Diệp Nam Y cảm thấy xà nhà có gì đó không ổn.
Cô lập tức lấy ghế, trèo lên kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra bí mật.
Không ngờ căn phòng chứa đồ tồi tàn này lại giấu đồ.