Editor: Hye Jin
____________
Đọc đến đây, Diệp Nam Y buột miệng chửi không ngừng được.
Sau khi trút giận xong, cô bình tĩnh lại và sắp xếp ký ức của cô bé.
Không nhớ thì thôi, nhớ lại thì phát hiện ra một lỗ hổng lớn.
Thuần túy là Lý Lệ Quyên cầm tiền của Diệp Chấn Hoa nuôi Từ Đại Trụ. Nghĩ vậy, rõ ràng Diệp Chấn Hoa có để lại một số tiền lớn, mà khoản tiền này đáng lẽ là của cô bé.
Nếu không, làm sao giải thích được việc họ cố ép cô bé xuống nông thôn?
Tên Từ Đại Trù này đã gϊếŧ chết vợ đầu tiên của mình, còn có cái thói bạo hành gia đình nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Y cảm thấy đói không chịu được, vội lấy một chiếc bánh bao lấp bụng, vừa mới xuyên qua không thể đói chết được, không thôi uổng công rồi sao.
Tới đâu hay tới đó, trước tiên không nghĩ đến chuyện khác, cô nhất định phải trả thù cả nhà này.
Ý nghĩ vừa dứt, cơ thể cô nhẹ bẫng như được giải phóng.
"Ờm, hơi nghẹn, uống chút nước thôi."
Diệp Nam Y chẳng buồn nghĩ ngợi, liền uống nước từ cái hồ nước bên cạnh cây ăn quả
Vừa uống xong, cô cảm thấy cả người sảng khoái, hai mắt sáng lên. Chẳng lẽ đây chính là “nước linh tuyền" trong truyền thuyết?
Đang định uống thêm một chút, cô bỗng nhớ ra điều gì đó.
Từ mặt nước, cô nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của mình. Phải nói sao nhỉ? Má sưng vù, trán chảy máu, đôi mắt mệt mỏi không chút sức sống, lại còn gầy gò, vàng vọt.
Diệp Nam Y chẳng muốn tả thêm nữa, thật là thảm hại.
Nghĩ đến vết thương trên trán, lòng Diệp Nam Y khẽ động.
Hóa ra, văn phòng thanh niên trí thức đã gửi thông báo cho gia đình họ, yêu cầu một người phải về nông thôn. Vì Diệp Chấn Hoa là liệt sĩ, Diệp Nam Y không cần phải đi.
Nhưng anh trai kế và chị gái kế đều không muốn đi, nên họ mới nghĩ cách lừa nguyên chủ đi thay.
May mắn là nguyên chủ tuy nhỏ nhưng không ngu, nói gì cũng không chịu đồng ý.
Kết quả là bị đánh đến mức va đầu vào tường, chảy bao nhiêu máu mà chẳng ai quan tâm, vừa hay tạo cơ hội để Diệp Nam Y xuyên đến.
Hiện tại, Diệp Nam Y đối với nội dung trong cuốn "Tái hôn, chồng cưng chiều tôi như bảo bối" vô cùng khinh thường.
Cô gái trong giấc mơ bị đánh đến mức như vậy mà vẫn không muốn xuống nông thôn, làm sao có thể giống như những gì Lý Lệ Quyên nói được.
Diệp Nam Y lại nghĩ đến một chuyện khác. Gia đình bốn người này dường như đã về quê nhà của Từ Đại Trụ, hình như phải hai ngày nữa mới trở về. Thật là khéo quá, tiện cho cô hành động, đúng là trời giúp cô mà.
"Tôi phải ra ngoài." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Diệp Nam Y lập tức hiện ra tại chỗ.
Trời đất ơi, đây là giường sao? Chỉ là vài tấm ván gỗ ghép lại thôi đúng không? Bảo sao lại có tiếng va chạm của gỗ chứ!
Còn cái chăn này, vừa cứng ngắc vừa bốc mùi mốc.
Diệp Nam Y lại nhìn quanh căn phòng một lượt. Rõ ràng đây chỉ là một kho chứa đồ lộn xộn trong nhà, cái gì cũng có.
Cô không thể ở thêm một phút nào nữa, liền trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy cánh cửa phòng bên trái, Diệp Nam Y không khách sáo, liền đẩy cửa bước vào.
Nhìn căn phòng trước mắt, nước mắt cô tuôn trào.
Không phải Diệp Nam Y khóc, mà là cơ thể nguyên chủ này đang phản ứng.
Căn phòng này, khi Diệp Chấn Hoa còn sống, vốn thuộc về cô gái đáng thương ấy.
Nhưng từ khi chị gái kế đến, cô bé không được ở nữa, ngay cả quần áo giày dép cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Y quan sát kỹ một chút, mở tủ quần áo ra, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Chiều sâu của tủ quần áo không đủ!
Diệp Nam Y cố gắng hồi tưởng ký ức của nguyên chủ.
Loáng thoáng có một giọng nói vang lên: "Nam Y, trong này là những thứ ba để lại cho con, không ai được nói ra, kể cả mẹ. Nhớ lời ba nhé."
Cô gái lúc đó ngoan ngoãn gật đầu, có lẽ vì còn nhỏ nên đã quên mất.
Diệp Nam Y thô bạo phá tủ, quả nhiên tìm thấy một ngăn bí mật bên trong.Tên trên giấy chứng nhận là Diệp Nam Y.
Chẳng trách họ muốn đuổi nguyên chủ đi. Nếu nguyên chủ không rời khỏi, liệu họ có thể an ổn sống trong căn nhà này không?
Cô nghi ngờ rằng khi nguyên chủ qua đời, Lý Lệ Quyên đến làm màu một chuyến cũng là vì muốn thừa kế căn nhà này.
Nhìn tên mình trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, Diệp Nam Y nảy ra một ý tưởng.
Cất hết những thứ đó đi, Diệp Nam Y bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà, mong tìm được số tiền và phiếu linh tinh.
Cô nhớ hình như sau khi Diệp Chấn Hoa hy sinh, đồng đội đã mang đến 5.000 đồng tiền trợ cấp cùng với nhiều loại phiếu khác nhau an ủi người nhà.
Phiếu thì không cần nghĩ đến nữa, tiền vẫn nên tìm xem nó đang ở đâu.
Người ta thường nói: "Thỏ khôn có ba hang."
Diệp Nam Y lục soát kỹ càng từ xà nhà, bếp đến phòng ngủ, nhưng vẫn không tìm thấy số tiền lớn nào. Chỉ toàn là tiền lẻ linh tinh tiêu dùng hằng ngày.
Không cam lòng, Diệp Nam Y chợt nhớ ra Lý Lệ Quyên thường hay đứng ở một góc trong phòng khách, làm gì đó lén lút.
Diệp Nam Y lập tức đi tới chỗ mà Lý Lệ Quyên hay đứng, quan sát một hồi, cuối cùng nhận ra điểm bất thường.
Nhìn viên gạch hơi nhô lên, Diệp Nam Y vào bếp lấy một con dao để cạy viên gạch ra.
Một chiếc hộp sắt xuất hiện trước mắt cô.
Không chút khách khí, Diệp Nam Y lấy hộp sắt ra. Trên hộp còn có một chiếc khóa nhỏ.
Nhưng điều đó không làm khó được cô. Cô dùng ngay cái búa để phá khóa.
"Rắc!" Một tiếng vang lên, khóa bị phá hỏng.
Diệp Nam Y mở hộp ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều tiền và phiếu.
Có một xấp 5.000 đồng toàn là tờ đại đoàn kết được buộc gọn gàng với nhau, cùng với một số tiền lẻ và các loại phiếu thông dụng trên cả nước.
Diệp Nam Y xác định xấp tiền này chính là tiền trợ cấp của Diệp Chấn Hoa. Còn lại, có lẽ là số tiền mà Lý Lệ Quyên tích góp được.
Nếu chỉ dựa vào Từ Đại Trụ, làm sao có thể có số tiền này? Theo ký ức của cô, Từ Đại Trụ là kẻ ăn không ngồi rồi, làm gì có tiền mà để dành.
Diệp Nam Y không chút khách khí, bỏ chiếc hộp sắt vào không gian của mình.
Quay lại nhìn đống đồ trong nhà, cô cười "hì hì", thu sạch vào không gian, không chừa lại thứ gì, trừ chỗ ngủ của nguyên chủ. Ngay cả một cái chén ăn cơm cũng không còn.
Tên trên giấy chứng nhận là Diệp Nam Y. Chẳng trách họ muốn đuổi nguyên chủ đi. Nếu nguyên chủ không rời khỏi, liệu họ có thể an ổn sống trong căn nhà này không? Cô nghi ngờ rằng khi nguyên chủ qua đời, Lý Lệ Quyên đến làm màu một chuyến cũng là vì muốn thừa kế căn nhà này. Nhìn tên mình trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, Diệp Nam Y nảy ra một ý tưởng. Cất hết những thứ đó đi, Diệp Nam Y bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà, mong tìm được số tiền và phiếu linh tinh. Cô nhớ hình như sau khi Diệp Chấn Hoa hy sinh, đồng đội đã mang đến 5.000 đồng tiền trợ cấp cùng với nhiều loại phiếu khác nhau an ủi người nhà. Phiếu thì không cần nghĩ đến nữa, tiền vẫn nên tìm xem nó đang ở đâu. Người ta thường nói: "Thỏ khôn có ba hang." Diệp Nam Y lục soát kỹ càng từ xà nhà, bếp đến phòng ngủ, nhưng vẫn không tìm thấy số tiền lớn nào. Chỉ toàn là tiền lẻ linh tinh tiêu dùng hằng ngày. Không cam lòng, Diệp Nam Y chợt nhớ ra Lý Lệ Quyên thường hay đứng ở một góc trong phòng khách, làm gì đó lén lút. Diệp Nam Y lập tức đi tới chỗ mà Lý Lệ Quyên hay đứng, quan sát một hồi, cuối cùng nhận ra điểm bất thường. Nhìn viên gạch hơi nhô lên, Diệp Nam Y vào bếp lấy một con dao để cạy viên gạch ra. Một chiếc hộp sắt xuất hiện trước mắt cô. Không chút khách khí, Diệp Nam Y lấy hộp sắt ra. Trên hộp còn có một chiếc khóa nhỏ. Nhưng điều đó không làm khó được cô. Cô dùng ngay cái búa để phá khóa. "Rắc!" Một tiếng vang lên, khóa bị phá hỏng. Diệp Nam Y mở hộp ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều tiền và phiếu. Có một xấp 5.000 đồng toàn là tờ đại đoàn kết được buộc gọn gàng với nhau, cùng với một số tiền lẻ và các loại phiếu thông dụng trên cả nước. Diệp Nam Y xác định xấp tiền này chính là tiền trợ cấp của Diệp Chấn Hoa. Còn lại, có lẽ là số tiền mà Lý Lệ Quyên tích góp được. Nếu chỉ dựa vào Từ Đại Trụ, làm sao có thể có số tiền này? Theo ký ức của cô, Từ Đại Trụ là kẻ ăn không ngồi rồi, làm gì có tiền mà để dành. Diệp Nam Y không chút khách khí, bỏ chiếc hộp sắt vào không gian của mình. Quay lại nhìn đống đồ trong nhà, cô cười "hì hì", thu sạch vào không gian, không chừa lại thứ gì, trừ chỗ ngủ của nguyên chủ. Ngay cả một cái chén ăn cơm cũng không còn.