Tần Chiêu bình tĩnh tắt khu vực trò chuyện, lấy từ ba lô ra chiếc cần câu.
Dựa theo hướng dẫn của hệ thống, cô quăng dây câu xuống nước rồi ngồi bên mép bè bắt đầu chờ đợi.
Trong thời gian chờ, cô mới có tâm trạng quan sát xung quanh, cũng nghiên cứu trò chơi đột ngột xuất hiện này.
Xung quanh là biển khơi tĩnh lặng, mặt nước yên bình, không chút gợn sóng. Không có hải âu, cũng chẳng thấy bóng dáng đàn cá.
Cúi đầu nhìn xuống, cô chỉ thấy nước biển xanh thẫm và bóng tối mịt mù dưới đáy, không rõ thứ gì bên dưới.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mí mắt Tần Chiêu dần nặng trĩu, cây cần câu cũng không hề nhúc nhích.
Nhìn lại khu vực trò chuyện, toàn là những người may mắn khoe thành tích câu được rương, xen lẫn vài người la hét than vãn.
Nhưng Tần Chiêu chỉ lười biếng liếc qua, ghi nhớ vài thông tin hữu ích rồi đóng lại.
Để tiết kiệm sức, cô luôn tránh làm những việc không cần thiết, không cần thiết thì cô chẳng buồn nhúc nhích mà làm.
Thế nhưng, nếu cứ không câu được rương, cô thật sự không trụ nổi nữa. Từng luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Đầu Tần Chiêu bất giác lại hiện lên lời nói của người đàn ông bí ẩn kia, chẳng lẽ cô thật sự không sống qua nổi tuổi mười tám?
Cô lắc đầu, không tin.
Tần Chiêu hít sâu một hơi, chỉnh lại tư thế đang mỏi cứng của mình. Nhìn mặt nước sóng gợn lăn tăn, trời xui quỷ khiến, thế mà cô lại đưa tay ra, chạm đầu ngón tay vào làn nước mát lạnh.
Trong lòng bàn tay hình như có thứ gì đó.
Tần Chiêu nghi hoặc siết tay lại, nhấc lên thì chỉ thấy một ánh sáng vàng lóe qua, tay cô chỉ còn mấy giọt nước lăn xuống.
Vừa rồi là ảo giác sao?
Cô lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục cầm lấy cần câu.
Đến nước này rồi, câu được rương mới là quan trọng nhất.
Đinh! Một âm thanh máy móc vang lên bên tai.
Tần Chiêu hơi ngẩn ra, trước mắt xuất hiện hai khung thông báo lơ lửng.
[Có muốn thêm (Bè gỗ bá đạo) vào nhóm chat không?]
[Có muốn thêm (Cần câu kim bài) vào nhóm chat không?]
Ánh mắt Tần Chiêu lướt qua chiếc bè gỗ mục nát dưới chân và cần câu gỗ bình thường quá đỗi trên tay.
Cái gì thế này?
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, dù xảy ra chuyện tồi tệ nhất thì cũng chỉ có thế thôi, vậy là cô chọn có.
Ngay khi khung thông báo biến mất, tiếng ồn ào đột ngột vang lên bên tai.
Một giọng nói trầm thấp mang theo âm điệu như bong bóng nổi vang lên dưới chân cô.
[Bè gỗ bá đạo]: "Cô gái, bỏ cái chân bẩn thỉu của cô ra khỏi tôi ngay!"
Tần Chiêu vô thức giẫm một cái, chiếc bè mục nát lắc lư, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Đồng thời, một tiếng cười khẩy vang lên từ bè gỗ.
[Bè gỗ bá đạo]: "Cô gái! Cô đang chơi với lửa đấy! Cô thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi!"
Tần Chiêu không nhịn được mà rùng mình trước mấy câu thoại kiểu sếp tổng bá đạo này.
Đúng lúc này, một giọng thét chói tai vang lên.
[Cần câu kim bài]: "Đến giờ làm việc rồi! Mau quăng cần đi! Vị trí công trạng đứng đầu của tôi, ai cũng đừng hòng cướp được!"
[Cần câu kim bài]: "Trời ơi! Cái đồ vô dụng này! Đã vào trò chơi 30 phút mà chưa câu được vật tư nào! Nhích cái thân cho bà!"
Tần Chiêu: "..."
[Bè gỗ bá đạo]: "Cái cần câu chết tiệt, dám vô lễ với người phụ nữ của tôi! Trời lạnh rồi, cho gia tộc cần câu phá sản đi thôi!"
Đối mặt với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của bè gỗ, cần câu dường như không thèm để tâm, chỉ liên tục thúc giục Tần Chiêu bắt đầu câu rương báu.