Tự Nhiên Trở Thành Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Chương 7: Tiểu thư sinh

Tô Chính Trạch cất tiếng hỏi: “Ngươi đang làm gì mà chưa viết được chữ nào?”

Tô Linh Quân cười gượng: “Đệ lập tức viết đây. Huynh đừng nhìn đệ như vậy, phiền lắm!”

“Nếu ta không nhìn, đệ định viết đến bao giờ? Đến lúc bị ăn roi, đệ lại trách ta không canh chừng.”

“Đệ biết rồi.”

“Như mọi khi, viết xong một tờ thì đưa ta kiểm tra. Nghe rõ chưa?”

“Phụ thân phái huynh đến đây quả thật đúng người quá. Huynh thật phiền phức.” Dù nói vậy, y vẫn đáp: “Biết rồi, biết rồi. Huynh đừng làm phiền đệ nữa, đi chỗ khác đi.”

Lúc này, Đường Chu mới hiểu tại sao cậu lại bị bắt đến đây núp. Hóa ra trước giờ, mỗi khi Tô Linh Quân viết xong một tờ, sẽ lập tức bị kiểm tra. Ban đầu, Đường Chu định dùng những bản sao chép sẵn để qua mặt, nhưng giờ cậu buộc phải viết thật.

Bởi lẽ, vết mực khô hay ướt có thể dễ dàng tố cáo sự thật. Đường Chu thầm thở dài, nhìn những chiếc lá vàng rơi bên cạnh, cảm thấy ít nhất cũng có chút an ủi.

Vạt áo được mở ra, Đường Chu ngước nhìn Tô Linh Quân từ dưới lên. Không thể phủ nhận, tiểu thiếu gia này có một khuôn mặt rất đẹp, ngay cả từ góc độ “chết chóc” này cũng vẫn thấy khôi ngô.

Tô Linh Quân cũng cúi xuống nhìn cậu, nói: “Ta viết rất chậm.”

Câu nói nghe như để trả lời Tô Chính Trạch, nhưng thực chất là nói với Đường Chu. Cậu khẽ gật đầu.

Tô Chính Trạch cất tiếng an ủi: “Ta biết. Chậm cũng không sao, cứ từ từ mà làm.”

Buổi sáng hôm đó, Đường Chu thực sự phải ngồi trong góc khuất viết chữ.

Mỗi khi tiểu thiếu gia nhẹ nhàng vỗ lên đầu Đường Chu, cậu sẽ đưa lên một tờ giấy đã viết xong và được nhận phần thưởng. Đôi khi là những chiếc lá vàng, đôi khi là cây trâm vàng không rõ từ đâu mà có.

Cuộn mình trong không gian nhỏ hẹp suốt mấy canh giờ, cơ thể Đường Chu đau nhức khó chịu. Tô Chính Trạch thỉnh thoảng yêu cầu Tô Linh Quân nghỉ ngơi, nhưng vì sợ bị phát hiện, y vẫn kiên quyết ngồi lại đó.

Khi tiểu thiếu gia nghỉ, Đường Chu cũng tranh thủ nghỉ ngơi. Sau một đêm không ngủ, cổ tay cậu đau nhức vô cùng.

Vừa có thời gian rảnh, Đường Chu xoa bóp cổ tay một lúc rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Cho đến khi bị Tô Linh Quân đánh thức, cậu mới gắng gượng ngồi dậy, tiếp tục cặm cụi viết. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cũng đến giờ cơm trưa, Tô Linh Quân được phép rời đi dùng bữa.

Nha hoàn nhỏ nhắn với khuôn mặt thanh tú, Hồng Tú, cúi người nói nhỏ với Đường Chu:

“Đường công tử, lát nữa cả phủ đều đi ăn cơm. Ta sẽ dẫn công tử rời khỏi đây. Chờ thêm một lát thôi.”

Nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, Đường Chu nhất thời lúng túng, mãi mới lắp bắp đáp:

“Vâng, được, được.”

Hồng Tú khẽ cười, nhẹ nhàng gõ lên trán cậu một cái, trêu: “Đúng là một tên mọt sách mà.”

Nói xong, nàng đứng dậy, vạt tay áo khẽ lướt qua mang theo một làn hương thơm thoang thoảng.

Đường Chu, vốn đúng là một mọt sách, chưa từng gặp cảnh này bao giờ. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, vùi sâu vào cánh tay để giấu đi sự ngượng ngùng. Nhưng không lâu sau, cơn buồn ngủ lại ập đến. Công việc đã xong xuôi, cậu không chống lại được cơn mệt mỏi và thϊếp đi lần nữa.

Đang trong giấc ngủ say, mơ màng, cậu cảm nhận có ai đó đang làm gì đó trên tóc mình.

Đường Chu nửa tỉnh nửa mê, tưởng rằng vẫn đang ngồi núp để viết chữ cho Tô Linh Quân. Theo phản xạ, cậu đưa tay tìm cây bút. Lúc này, những cây trâm do Tô Linh Quân cài lên tóc cậu bị tháo xuống, phát ra tiếng leng keng.

Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Đang tìm gì vậy?”

“Bút,” Đường Chu theo bản năng trả lời, vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt cũng không mở nổi. Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt khiến cậu càng muốn rúc đầu vào cánh tay và đầu gối, tay còn lại tiếp tục tìm bút.

Giọng cười khẽ vang lên, rồi một cây bút được đặt vào tay cậu. Cảm nhận được cây bút, Đường Chu chậm rãi mở mắt. Trước mắt cậu là một khuôn mặt thanh nhã, ôn hòa.

Người trước mặt có đôi mày ngài đậm, mắt sáng như sao, đôi môi mỏng trắng sáng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh tao, dịu dàng như ngọc, như ánh trăng. Đường Chu vẫn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người ấy:

“Ngủ đủ chưa?”