Tự Nhiên Trở Thành Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Chương 1: Tiểu thư sinh

Đường Chu lúc này có chút lúng túng, tay chân không biết đặt đâu cho đúng.

Ngay trước mắt cậu là một ông lão gầy gò đến đáng sợ, tóc bạc phơ, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng. Những chiếc xương sườn nhô ra như muốn đâm thủng lớp da mỏng manh. Cảnh tượng đó khiến Đường Chu giật mình, cậu vội bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực ông lão, giúp ông điều hòa hơi thở.

Lúc này, Đường Chu chưa rõ thân phận của người trước mặt, chỉ biết im lặng không dám nói gì.

Bỗng nhiên, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cậu: 【Đây là cha của cậu.】

Nghe vậy, Đường Chu lập tức kêu lên: “Cha! Cha sao vậy, cha ơi!”

Giọng cậu nghẹn ngào, thê lương đến mức ai nghe thấy cũng không khỏi rơi lệ.

Tiếng gọi đau thương ấy dường như đánh thức ông lão. Đôi mắt đυ.c ngầu của ông từ từ hé mở, giọng nói khàn khàn, yếu ớt gọi: “Chu nhi.”

Ông chưa kịp nói gì thêm thì lại ho sặc sụa, lần này ho đến mức như muốn trào cả tim gan phổi ra ngoài.

Đường Chu sợ hãi, vội vã nói: “Cha, đừng nói gì nữa. Con hiểu rồi, cha nghỉ ngơi đi cho khỏe.”

Cậu cũng nhẹ tay hơn, sợ rằng lực của mình sẽ làm gãy luôn mấy chiếc xương mong manh kia.

Đường Chu cảm thấy lần đầu tiên mình nhập vai rất đạt, chắc chắn sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Nhưng hệ thống lại dội một gáo nước lạnh: 【Diễn quá lố rồi, ký chủ.】

Nghe giọng điệu lạnh lùng bất biến của hệ thống, Đường Chu cảm thấy trái tim như bị đông cứng. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cậu không tiếp tục diễn trước mặt ông lão nữa vì ông đã ngủ thϊếp đi.

Đây chính là cơ hội để cậu trò chuyện với hệ thống. Đường Chu hỏi: 【Tôi có thể biết chính xác thân phận hiện tại của mình và những việc cần làm không?】

Câu hỏi vừa gửi đi, hệ thống liền lạnh lùng ném cho cậu một đống tài liệu dày đặc. Nhìn thấy đống chữ nhỏ li ti, Đường Chu phải nheo mắt lại.

Điểm đáng khen là để tăng tính chân thực, mỗi nhân vật trong trò chơi đều sử dụng tên thật của người chơi.

“Cũng ổn.” Đường Chu gật đầu, nghĩ rằng như vậy sẽ không dễ bị lạc vai.

Tóm tắt lại, thông tin về nhân vật này được ghi chép từ khi nhân vật sinh ra: lần đầu tè dầm, lần đầu biết đi, lần đầu biết nói… tất cả đều được ghi lại rất chi tiết. Đường Chu đọc lướt qua, nhưng khi chưa kịp lật sang trang tiếp theo, giọng lạnh lẽo của hệ thống đã vang lên: 【Tài liệu chỉ xem được một lần. Hậu quả tự chịu.】

Nghe giọng điệu đó, đúng là không đùa được.

Đường Chu nghiêm túc rút trích thông tin cần thiết. Từ đó, cậu biết rằng nhân vật này vốn là người chăm chỉ học hành, định theo đường khoa cử. Nhưng vì cha đột nhiên lâm bệnh nặng, nhà lại neo người, cậu đành từ bỏ con đường học hành để phụng dưỡng cha.

Ba năm qua, dù tận tụy chăm sóc, bệnh của cha vẫn không thuyên giảm. Gia cảnh lại nghèo khó, Đường Chu chỉ còn cách kiếm sống bằng việc viết chữ, vẽ tranh để bán.

Đọc đến đây, Đường Chu sờ sờ cánh tay mình, lại đập nhẹ vào ngực vài cái. Đập hơi mạnh khiến cậu ho khan hai tiếng. Đường Chu chợt hiểu ra thân thể này yếu ớt đến mức chỉ làm được mấy việc nhẹ nhàng như viết lách, vẽ vời. Cậu thở dài một tiếng trong lòng, rồi tiếp tục đọc tiếp.

Nguyên chủ từng nghe nói ở Nam Lâm có một vị thần y nổi danh, được đồn là có thể chữa bách bệnh. Sau khi tích góp tiền bạc suốt một thời gian dài, cậu thuê một chiếc xe lừa để đưa cha vượt ngàn dặm đường đến Nam Lâm.

Đến đây thì… hết rồi?

Hết rồi á?

Đường Chu kinh ngạc, lật qua lật lại đống tài liệu mấy lần nhưng vẫn không tìm được thêm thông tin.

Trong lúc cậu còn đang bối rối, hệ thống lại nói: 【Nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, chỉ cần chinh phục vài mục tiêu nhiệm vụ là được.】

Đường Chu cam kết sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cậu nghĩ dựa trên kinh nghiệm chơi game tình cảm trước đây, nhiệm vụ này chắc không khó. Nhưng cậu không ngờ rằng… thứ cần “vượt qua” lại là chính mình?

Nhìn bút, mực, giấy, nghiên trước mặt, Đường Chu cảm thấy bất lực.

Theo cách kiếm sống của nguyên chủ, cậu phải viết chữ, sao chép sách và vẽ tranh để bán. Nhưng khi chuẩn bị làm theo, Đường Chu quan sát chữ viết của nguyên chủ. Là người yêu thích thư pháp, cậu thường sao chép bia ký, nhưng chữ của nguyên chủ lại khiến cậu không nhận ra là của danh gia nào.

Suy nghĩ hồi lâu, Đường Chu mới nhận ra đây là thế giới giả tưởng, không phải lịch sử mà cậu biết.