Em Có Biết Trước Đây Anh Thích Em Không?

Chương 1-1: Ai cũng có thể làm được, ngoại trừ Hoắc Tiếu Thư

Chương 1: Ai cũng có thể làm được, ngoại trừ Hoắc Tiếu Thư

“Bắc Kinh bây giờ là 7 giờ…”

Đồng hồ báo thức reo một lúc rồi dừng lại, sau đó là tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu”.

Lâm Từ mở mắt, mò mẫm trong bóng tối, đặt tay lên thành giường, kéo chăn ra.

Con chó Golden màu nâu nhạt nghe thấy tiếng động, nhếch môi, ngoe nguẩy đuôi nhảy lên giường, liếʍ mặt Lâm Từ.

“Đủ rồi… Đủ rồi… Luca, đừng cử động nữa.”

Lâm Từ rũ mắt, lông mi run rẩy, cậu ôm lấy Golden, dang rộng tay vuốt ve nó.

Luca lùi lại, nhảy xuống sàn rồi sủa một tiếng, Lâm Từ dừng lại, xuống giường, đi ra ngoài theo tiếng của Luca.

Chung cư có hai phòng ngủ một phòng khách, thêm phòng bếp và phòng tắm có hơi trống trải với cậu. Cậu cúi đầu, ngón tay mò mẫm dọc theo bức tường, đi từng bước một rồi dừng lại trước nhà vệ sinh.

Cậu mờ vòi nước, cúi đầu, hứng nước vào trong lòng bàn tay, sau đó đưa lên mặt, hơi lạnh.

Cậu thở dài, nhắm mắt lại, trên lông mi dày cong cong còn đọng lại những giọt nước.

Cậu vươn tay lấy chiếc khăn treo trên tường, lau đi vệt nước trên mặt. Cậu mở ra, hàng mi dài và dày híp lại, để lại bóng mờ nhỏ dưới mí mắt. Chỉ tiếc là trong đôi mắt kia không có ánh sáng, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt.

Sau khi Lâm Tử rửa mặt xong, cậu đi theo Luca đến phòng bếp, lấy một ít cháo còn sót lại tối qua trong tủ lạnh ra, cho vào nồi đun nóng. Động tác rất chậm, cậu đã dùng lửa trên dưới trăm ngàn lần, nhưng cậu vẫn rất sợ, cẩn thận vặn bếp ga. Dùng tay sờ vào hơi nóng, trong đầu đếm từng giây, thêm một lúc nữa, Luca cũng đã sủa.

Lâm Từ cười, nói “Biết rồi”, sau đó cậu tắt bếp rồi bê nồi ra ngoài.

Cậu đặt cái nồi nhỏ lên bàn trà bên ngoài, lấy vài thìa thức ăn cho chó vào bát thức ăn của Luca, một người một chó cùng ăn sáng.

Đồng hồ đúng giờ vang lên: “Bắc Kinh bây giờ là 8 giờ sáng…”

Lâm Từ cười, vừa tròn 1 tiếng.

Cuộc sống này đã diễn ra được ba năm.

Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến cậu bị gãy xương nhiều chỗ, chỗ máu bầm chèn vào dây thần kinh thị giác dẫn đến bị mù. Không phải không thể hồi phục được, nhưng nếu muốn nhìn lại thì phải mở hộp sọ để xử lý máu bầm, tỷ lệ thành công chỉ có 30%, Lâm Từ không dám thử nên đã chọn con đường thứ hai, con đường đen tối.

Lúc đầu chắc chắn Lâm Từ không thể thích ứng được, cậu rơi vào trạng thái trầm cảm, nhưng cậu muốn sống, nên cậu chỉ có thể học cách thích nghi với mọi thứ xung quanh.

8 giờ sáng, Lâm Từ và Luca ngồi trên sô pha xem tivi ở phòng khách, bắt đầu nghe bản tin thời sự.

Nửa tiếng sau, cậu tắt tivi, bắt đầu làm việc.

Đi vào phòng làm việc, cậu kéo ghế ra, ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài mò mẫm từ trái sang phải, cuối cùng đặt tay lên trên máy đánh chữ màu nâu cổ điển, gõ nhẹ mấy tiếng, sau khi dừng lại vài lần, âm thanh dần dần mượt mà hơn.

Vì bế tắc ở nhà, hai năm trước cậu bắt đầu tập viết sách, không dễ để học chữ nổi, dần dần học cách vượt qua khó khăn khiến cậu dần quên đi nỗi đau mù lòa. Cậu bắt đầu học đánh chữ, thậm chí là bước vào con đường học tập một lần nữa, mò mẫm tiến về phía trước trong bóng tối, bước ra khỏi sương mù, từ từ bước vào một trang mới của cuộc đời.

Đối với cậu, sáng tác một cuốn sách giống như đang khám phá một thế giới mới. Sau khi khám phá hết thế giới đầu tiên, cậu đã quyết định nghỉ ngơi hai tháng.

Cuốn sách kia nhận được phản hồi tốt, còn được chuyển thể thành phim. Nhà sản xuất đã liên hệ với cậu rất nhiều lần, muốn gặp cậu để bàn bạc việc sản xuất cụ thể. Lâm Từ từ chối vài lần, nhưng dù sao đó cũng là sách của cậu. Cậu vẫn phải đồng ý dùng bữa với nhà sản xuất mặc dù cậu không muốn đi gặp người ngoài.



Chiều thứ hai, Lâm Từ cầm gậy đi đường rồi ra ngoài, Luca ngồi trước cửa sủa một tiếng, cậu mỉm cười rồi đóng cửa.

Mặc dù chó dẫn đường được phép lên xe buýt nhưng một số tài xế xe buýt vẫn sẽ từ chối. Sau mấy lần xuất trình giấy chứng nhận chó dẫn đường mà không có kết quả, Lâm Từ cũng không còn kiên quyết đưa Luca ra ngoài.

Một người cẩn thận đi ra ngoài, mùa hạ sau giờ ngọ không gió cũng chẳng mưa, đi từ căn hộ đến nhà ga, nghiêng đầu nghe những âm thanh xung quanh mình. Khi một chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt cậu, gậy dẫn đường gõ nhẹ xuống mặt đất. Cậu ló đầu, hai mắt vô thần nhìn vào khoảng không, tài xế ngạc nhiên khi nghe thấy cậu hỏi: “Bác tài có đi tới đường Liên Hoa không?”

Tài xế vô thức gật đầu, dừng lại rồi nói: “Đúng vậy, mau lên xe đi.”

Lâm Từ cười, gậy dò đường quét qua trên mặt đất, có cô gái nhỏ nắm chặt tay cậu, nói nhẹ nhàng: “Cậu ngồi đây đi, tôi cũng tới đường Liên Hoa, khi tới nói tôi sẽ gọi cậu.”

Lâm Từ ngẩn người, sau đó nói nhỏ: “Cảm ơn.”