Ám Dạ Khúc Quỳ Gối Trước Tôi!

Chương 23

“Á”

Tên mặt sẹo lảo đảo lùi lại, chân đập thẳng vào ghế sô pha rồi ngồi phịch xuống.

Hắn thở hổn hển, trừng mắt nhìn con ma nữ đang tới gần mình. Tiếng khóc của ma nữ càng lúc càng lớn, nụ cười cũng trở nên gớm ghiếc hơn.

Bàn tay đầy móng vuốt sắc bén vồ tới mặt tên mặt sẹo, hắn liều mạng né tránh nhưng bả vai vẫn bị đâm một lỗ, tứa máu ra.

Tên mặt sẹo cắn chặt răng, túm lấy tóc húi cua bên cạnh rồi đẩy tới phía con ma nữ, nhân cơ hội tránh né được tấn công.

Ma nữ đυ.ng phải tóc húi cua thì khựng lại vài giây, sau đó ném hắn về lại ghế sô pha, lại đuổi kịp tên mặt sẹo lần nữa.

Tên mặt sẹo hoảng hốt cố chạy trốn nhưng lại giẫm phải cán con dao găm mới rơi xuống khi nãy, hắn lập tức mất thăng bằng rồi ngã ngửa ra đất.

Gáy đập xuống sàn nhà, mất vài giây hắn mới khôi phục ý thức, nhưng cảnh tượng kinh khủng trước mặt đã khiến hắn ngất đi.

Con ma nữ nằm trên người hắn, cực kỳ gần. Rõ ràng con ả đó đang khóc thút thít nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười rùng rợn.

Bả vai đau thấu xương, não cũng đang xoay mòng mòng, tên mặt sẹo đã từ bỏ hy vọng.

Xong rồi, xong hết rồi.

Hắn đau đớn nhắm mắt lại, chờ cái chết đang tới gần.

Tuy nhiên, tiếng khóc của ma nữ vẫn không ngừng, mà hắn vẫn còn sống.

Tên mặt sẹo cẩn thận mở mắt ra, thấy móng vuốt ma nữ lại vồ tới trước mặt, hắn lập tức hoảng hốt nhắm mắt lại.

Giờ hắn hiểu rồi, chỉ cần mình nhắm mắt giả vờ ngủ thì đối phương sẽ không ra tay với mình.

“Hu hu hu”

Tiếng khóc của ma nữ xa dần, nhưng tên mặt sẹo vẫn chưa dám mở mắt ra.

Có lẽ là bị choáng sau cú ngã đập đầu vừa rồi, hoặc có lẽ do kiệt sức sau cơn hoảng loạn nên tên mặt sẹo cũng từ từ mất ý thức, ngủ thϊếp đi.

Trong phòng ngủ chính, Ninh Vi đang thiu thiu trên giường lại chợt bị tiếng khóc của phụ nữ đánh thức.

Cô mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một gương mặt ma trắng bệch.

Con ma nữ mỉm cười tàn nhẫn với Ninh Vi, móng tay nhuốm máu tấn công thẳng vào mặt Ninh Vi.

Ninh Vi giơ tay tóm lấy cổ tay ả, cười còn vui hơn cả con ma nữ: “Dù trang điểm hơi sứt sẹo nhưng vẫn là ngươi đúng không? Hả Tiểu Thúy?”

Ánh sáng lóe lên trên trán Ninh Vi, xuyên qua ấn đường của ma nữ.

Con ma nữ ngơ ngác một thoáng rồi chợt nước mắt lưng tròng, quỳ sụp xuống đất ngay.

“Hu hu hu! Quỷ sai đại nhân! Con bị ép làm thế, người cứu con với!”

Ninh Vi cười hiền hậu: “Ngoan, nói cho ta biết rốt cuộc là thế nào đi?”

Theo lời kể của con ma nữ, Ninh Vi cũng đã nắm được tình hình ở Học viện Sơn Hải rồi.

Ma quỷ ở đây đều là những linh hồn bị phong ấn ký ức, phải sắm vai những nhân vật khác nhau dưới sự điều khiển của sức mạnh thần bí.

Có những linh hồn giữ được ngoại hình trước khi chết và bị hút vào như Tiểu Thúy, cũng có những linh hồn người chơi chết trong ải có thể biến thành ngoại hình khác, như hai “chị em” kia vậy.

Chúng bị mắc kẹt ở đây, ngơ ngác mãi như thế, chẳng được siêu sinh.

Thậm chí nếu bị người chơi gϊếŧ trong ải, chúng còn bị hồn phi phách tán thật nữa.

“Đại nhân ơi! Khi ngài qua ải thì sức mạnh điều khiển đó sẽ yếu bớt, tới đó người phải siêu độ cho con nhé!”

Ninh Vi xua tay với con ma nữ: “Biết rồi, ta còn phải đi ngủ nữa, tự chơi một mình đi!”

Con ma nữ cung kính bước ra phòng ngủ chính, sau khi rời khỏi Ninh Vi, tâm trí của ả lại bị sức mạnh thần bí xâm lấn, tàn nhẫn và khát máu trở lại...

“Da la la la, di di la la”

Cánh tay trắng như ngó sen vươn ra khỏi chăn, tắt chuông báo thức của chiếc điện thoại cạnh gối đi.

Ninh Vi vén chăn, miễn cưỡng mở mắt.

Trời đã sáng, cô nhanh chóng thay quần áo rồi đánh răng rửa mặt bằng bộ dụng cụ dùng một lần, sau đó mới mở cửa bước ra phòng khách.

“Ủa, sao có thêm một người nữa rồi?”

Ý của Ninh Vi tất nhiên là tên mặt sẹo đang nằm dưới đất.

Còn những người khác thì vẫn đang nhắm mắt ngủ say, nghe tiếng Ninh Vi mới từ từ tỉnh dậy.

Dư Miên dụi mắt: “Lạ quá, cảm giác như tôi ngủ sâu lắm ấy.”

“Má! Cổ tôi đau quá, đừng nói là bị sái cổ rồi nhé!” Tóc húi cua rít lên, vừa chậm rãi xoay cổ vừa phàn nàn.

Tên mặt sẹo nằm dưới đất cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt hắn đờ đẫn vài giây rồi mới nhớ lại, vội cất con dao găm của mình vào bảng đạo cụ ngay.

Gáy vẫn đang đau âm ỉ, chắc là sưng lên rồi, hắn chống tay xuống đất rồi vất vả ngồi dậy.

Áo sơ mi nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Chẳng phải anh ngủ trong phòng trẻ con sao? Sao lại chạy ra đây rồi? Mà vai anh bị gì vậy?”

“Đυ.ng phải ma, may mà còn sống.” Tên mặt sẹo nhe răng trợn mắt ôm bả vai, lảo đảo đi về phía phòng đọc sách, tính tìm hộp thuốc để tự băng bó lại.