Mỗi Ngày Một Mẹo Nhỏ Để Thất Nghiệp

Chương 6

Ngoài cửa sổ là vô số người đang vội vã vì công việc hoặc cuộc sống, đeo balo, cầm điện thoại, trên mặt lộ rõ vẻ sốt ruột sắp muộn hoặc là vẻ mặt tê dại, mệt mỏi thường thấy của xã xúc.

Trì Tích Đình nhỏ giọng cảm thán một câu: "Quả nhiên đều là NPC, ngay cả tình tiết đi làm muộn cũng y chang."

"..."

Trữ Duật dừng bước.

"Trữ tổng?" Chu San thấy Trữ Duật không nhúc nhích, khó hiểu lên tiếng.

Nghe thấy giọng của Chu San, các nhân viên ở khu vực thang máy đồng loạt kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy Trữ Duật thì mắt sáng lên, vội vàng tiến lên chào.

"Trữ tổng."

"Chào buổi sáng Trữ tổng."

"Trữ tổng."

Trì Hòa Viên cũng lễ phép chào Trữ Duật, tay buông thõng bên người lén kéo kéo vạt áo của Trì Tích Đình.

Trì Tích Đình nghe thấy cái tên Trữ Duật, vô thức quay đầu nhìn anh ấy, ánh mắt dừng lại khi chạm mắt với Trữ Duật.

Dáng người của Trữ Duật rất cao, đứng ngay giao điểm giữa khu vực thang máy và hành lang, ngũ quan được bóng râm tô điểm thêm phần lãnh đạm, lông mày rậm rạp anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đeo một cặp kính gọng vàng nửa viền, môi mỏng hình chữ M, mang theo chút lạnh lùng xa cách.

Khi nhận ra ánh mắt của Trì Tích Đình, Trữ Duật hơi nghiêng đầu, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Trì Tích Đình đang nhìn mình.

Trì Tích Đình ngước mắt lên, mí mắt mỏng tạo thành một nếp gấp nông, lông mi khẽ run, nhưng cũng không dời mắt đi.

Trữ tổng.

Trữ Duật.

Trì Tích Đình nhớ ra cái tên này.

Trùm phản diện của cuốn tiểu thuyết này, "con ruột" đích thực của tác giả, tốn không ít giấy mực và tâm huyết, thậm chí sức hút cá nhân còn mạnh hơn cả nam chính, dẫn đến việc tác giả cuối cùng bị fan của nam chính mắng chửi suốt nửa thời gian đăng truyện, cuối cùng đành phải đau lòng viết cho Trữ Duật chết.

Quả nhiên là con ruột của tác giả.

Trì Tích Đình nghĩ.

Đẹp trai thật.

"Chào Trữ tổng."

Trì Tích Đình thu lại suy nghĩ, thoải mái chào hỏi theo mọi người.

Ánh mắt Trữ Duật dừng trên mặt Trì Tích Đình vài giây, rồi mới thờ ơ ừ một tiếng.

Chu San biết Trữ Duật ngày thường bận rộn, nên không quá để tâm đến nhiều việc không quan trọng, đặc biệt là đối với những nhân viên nhỏ bên dưới chỉ gặp qua một lần, rất có thể là không nhớ tên.

Thấy Trữ Duật nhìn Trì Tích Đình thêm vài lần, Chu San rất biết ý lên tiếng: "Trữ tổng, đây là..."

Chưa kịp để Chu San nói xong, Trữ Duật đã lên tiếng.

Giọng điệu bình tĩnh, thong thả, trầm thấp, từ tính, nghe rất điềm đạm và gợi cảm, nhưng vẫn không giấu được vẻ lạnh lùng trong cốt cách.

"Vết thương lành rồi?"

---

Vừa dứt lời, ánh mắt Chu San liền dừng lại trên người Trì Tích Đình, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc và dò xét, vài giây sau lại lặng lẽ dời đi, yên lặng đứng sau lưng Trữ Duật.

Khả năng quản lý biểu cảm của Chu San quá tốt, nhiều người không nhận ra ánh mắt cậu ta thay đổi, cũng không kịp phản ứng Trữ Duật đang nói chuyện với ai, đành nhìn nhau hồi lâu và thấy đối phương nghi hoặc và khó hiểu nhìn mình.

Trì Tích Đình biết Trữ Duật đang hỏi vết thương của mình, lập tức gật đầu như một lẽ đương nhiên, nói: "Không nghiêm trọng lắm, đã khỏi."

Sảnh chờ thang máy càng thêm yên tĩnh.

Nhân viên Trữ thị im thin thít, túm tụm lại với nhau, lúc thì nhìn Trữ Duật, lúc thì nhìn Trì Tích Đình, ánh mắt đầy vẻ tò mò và hóng hớt.

Ngay cả Trì Hoà Viên cũng không nhịn được gãi cằm, ánh mắt do dự dừng lại trên người Trì Tích Đình một lúc.

Lần này Trữ Duật không nói gì nữa, gật đầu rồi bước vào trong.

Chu San cũng vội đi theo.

Mọi người nhìn theo Trữ Duật rời đi, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, những nhân viên đang chờ thang máy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ôi chao, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp Trữ tổng."

"Tôi cũng vậy, chỉ nhìn thấy từ xa trong buổi họp lớn trước đây."

"Cái bệnh này của tôi chắc không sửa được rồi, hồi nhỏ sợ giáo viên, lớn lên sợ lãnh đạo, đúng là trời sinh nhát gan."

"Không trách bạn được, Trữ tổng của chúng ta đúng là có khí chất."

"Người kia là ai vậy? Nếu Trữ tổng quen biết thì chắc là quản lý của bộ phận nào đó, nhưng sao tôi thấy hơi lạ?"

"Tôi cũng không rõ... Trông đẹp trai thật đấy, lẽ ra tôi đã gặp thì chắc chắn sẽ không quên."

Trì Tích Đình không để tâm đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, lướt qua mọi người và nhìn xem thang máy đã đến chưa.

Xác suất gặp được boss ở công ty lớn như vậy khá nhỏ, cơ cấu tổ chức của công ty lớn rõ ràng, phân công trách nhiệm rõ ràng, quy chế cũng được hệ thống hoá, về cơ bản việc tìm cấp trên đều cần phải thông qua từng tầng từng tầng phê duyệt, nhân viên chính thức chưa chắc đã có cơ hội giao tiếp với lãnh đạo lớn, huống chi cậu ấy bây giờ chỉ là một thực tập sinh nhỏ.

Hơn nữa Trữ Duật không chỉ là tổng giám đốc của Trữ thị.

Anh ấy còn là đại phản diện trong cuốn tiểu thuyết này.

Trì Tích Đình có cơ hội sống lại một lần nữa, tuy rằng sống lại cũng vẫn phải đi làm, nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ là một phông nền nhỏ, chỉ cần không bị cuốn vào cốt truyện, cộng thêm việc rút kinh nghiệm kiếp trước không liều mạng với công việc thì chuyện sống đến cuối đời chắc chắn không thành vấn đề.