Trì Tích Đình cụp mắt xuống, một cảm giác chua chát dâng lên.
Vậy làm việc chăm chỉ có ý nghĩa gì?
Cả tinh thần lẫn thể chất đều kiệt quệ, nhưng vật chất dường như cũng chẳng dư dả.
Có thể nói là thiệt hại cả đôi đường…
Thấy Trì Tích Đình đột nhiên im lặng, Phó Ninh cũng im bặt, ngước mắt quan sát cậu ấy vài lần.
Trì Tích Đình ngồi yên lặng trên giường bệnh, làn da vốn đã trắng trẻo nay càng thêm tái nhợt vì ốm đau, mắt hơi cụp xuống, mí mắt mỏng manh, hàng mi rủ xuống, ươn ướt, vẽ nên một đường cong mềm mại xinh đẹp, trông vừa tiều tụy vừa đáng thương.
Ánh mắt Phó Ninh đảo quanh một vòng, chọn một quả táo rồi bắt đầu gọt, quan tâm nói: "Cậu cũng vậy, sao lại bất cẩn thế, lại còn ngã cầu thang nữa chứ."
"À đúng rồi, lát nữa nhớ gọi lại cho cha mẹ cậu nhé, điện thoại cậu tắt máy rồi đúng không, họ không gọi được cho cậu nên gọi cho tôi." Phó Ninh khó khăn gọt xong quả táo, đưa cho Trì Tích Đình, "Nè, ăn quả táo này đi, sau này sẽ bình an vô sự."
Trì Tích Đình hoàn hồn, ngẩng đầu chạm mắt với Phó Ninh, rồi lại cụp mắt nhìn quả táo trong tay Phó Ninh.
Hẳn là Phó Ninh không giỏi gọt táo lắm, cả quả táo lồi lõm, nhưng vẫn cẩn thận gọt sạch từng mẩu vỏ.
Bình an vô sự.
Phải rồi.
Trước đây có một nhân viên mới vào công ty đã nổi hứng hỏi cậu ấy, mục đích cuối cùng của cuộc đời là gì.
Lúc đó cậu ấy thuận miệng đáp, mục đích của cuộc đời là sống và hưởng thụ.
Kết quả là kiếp trước đừng nói tới hưởng thụ, ngay cả sống cậu ấy cũng chưa làm được.
Kiếp này…
996 cái khỉ gì, 007 con mẹ gì, đừng có mơ cậu ấy cạnh tranh, cậu ấy chỉ muốn trung thành làm một kẻ lười biếng chốn công sở, rồi tận tâm sống lại một lần nữa.
Còn về chuyện thực tập kia.
Trì Tích Đình nói lời cảm ơn Phó Ninh, rồi mới nhận lấy quả táo trong tay Phó Ninh, thong thả cắn một miếng.
Ấn tượng của cậu ấy về công việc thực tập chỉ gói gọn trong tám chữ.
Lương ba nghìn tệ.
Chó cũng không thèm.
---
Trì Tích Đình bị thương không nặng, nằm viện 3 ngày đã được xuất viện, cũng chẳng muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà làm một cái xác ấm áp.
Nhưng chẳng ai nói với cậu ấy rằng cậu ấy phải share cái quan tài này cả.
Trì Tích Đình trở mình, lấy gối bịt tai, mới miễn cưỡng giảm được chút ít âm thanh ồn ào loảng xoảng phát ra từ ngoài cửa.
Chỉ là giữ tư thế này để ngủ cũng khá khó khăn.
Haiz.
Trì Tích Đình đưa tay lấy điện thoại, liếc nhìn thời gian.
06:37.
Trì Tích Đình nhắm mắt, lòng chết lặng.
Vì để tiện đi thực tập, cơ thể gốc đã chuyển ra khỏi trường và thuê một căn nhà gần công ty.
Là ở ghép.
Trước đây Trì Tích Đình cũng từng ở ghép, trải nghiệm không tốt, vô cùng vật vã chờ đến khi hết hạn hợp đồng mới vội vàng chuyển ra ở riêng.
Ở một mình ngoài việc hơi đắt ra thì không có khuyết điểm nào.
Còn ở ghép...
Ngoài rẻ ra thì chả có ưu điểm gì.
Tiếng dọn dẹp của bạn ở cùng phòng dần nhỏ đi, Trì Tích Đình lại kiên nhẫn chờ thêm một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, sau đó cả căn nhà trở nên yên tĩnh.
Phù.
Cuối cùng cũng xong.
Trì Tích Đình lười biếng duỗi người, nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị nướng thêm một giấc.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh nắng trong vắt xuyên qua lớp rèm mỏng manh chiếu xuống sàn gỗ, thỉnh thoảng có vài tia rọi lên má và lông mày của Trì Tích Đình, khiến cậu nghiêng người.
Chưa kịp để Trì Tích Đình chìm vào giấc ngủ lần nữa, cửa lớn lại vang đến tiếng "bùm bùm".
Âm thanh rất lớn và rất nhịp nhàng, chỉ nghe tiếng gõ cửa thôi cũng có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn và bực bội của người bên ngoài.
Trì Tích Đình lại bị đánh thức, lim dim mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ vì tiếng gõ cửa.
Bó tay.
Thấy tiếng gõ cửa không hề có ý định nhỏ đi, Trì Tích Đình nhìn trần nhà thở dài, tuyệt vọng lật người xuống giường đi mở cửa.
Trì Tích Đình mở cửa.
Một người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Dáng người cao ráo, tóc đen, đuôi tóc nhuộm ombre, đội mũ lưỡi trai, ngũ quan đẹp trai sắc nét, mang theo vẻ đẹp trai lạnh lùng, cau mày khó chịu, thấy cửa mở, cậu ta liếc mắt nhìn Trì Tích Đình một cái, sau đó cáu kỉnh "chậc" một tiếng.
Chưa kịp để Trì Tích Đình lên tiếng, Trì Hòa Viên đã đưa tay đẩy cậu ấy ra, bước vào nhà, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Bạn cùng phòng của anh đi rồi?"
Trì Tích Đình ngơ ngác chớp mắt, nhìn Trì Hòa Viên đi về phía phòng mình một cách quen thuộc, đầu óc nhanh chóng vận chuyển vài vòng, cuối cùng cũng tìm ra được vài mảnh ký ức vụn vặt.
Trì Hòa Viên, em trai của cơ thể gốc.
Khác với cơ thể gốc chỉ xuất hiện 5 phút rồi biến mất, Trì Hòa Viên ít nhiều cũng được coi là nam thứ ba, thiên tài máy tính, học cấp ba đã được tuyển thẳng vào đại học B, năm ba đã vào thực tập ở Trữ thị, được trưởng bộ phận kỹ thuật coi là nhân tài dự bị trọng điểm bồi dưỡng, tốt nghiệp đã vào làm chính thức rồi thăng chức, sau này còn trở thành cánh tay đắc lực của đại phản diện Trữ Duật, cuộc đời có thể nói là thuận buồm xuôi gió...