Triệu Trì không biết từ lúc nào đã bước đến gần, vóc dáng hắn cao lớn, đứng sát bên tạo ra một áp lực vô hình khiến người khác khó thở.
Linh mục tội nghiệp, dù lời nói của anh ta quả thực có vấn đề, nhưng anh ta thừa hiểu rằng sắc mặt khó chịu của chàng trai này không đơn giản chỉ vì mấy câu nói đó.
Từ lúc chàng trai quá mức ưa nhìn này đến gần, ánh mắt hắn nhìn anh ta đã không mấy thiện cảm.
Linh mục nhìn sang Tạ Lan: “Tôi thực sự nghe thấy cô ta nói chuyện với mình, nhưng khi hỏi những người khác, họ đều bảo không nghe thấy gì cả.”
Nếu chỉ có mỗi anh ta nghe thấy thì làm sao xác định được anh ta có nói dối hay không?
“Tôi làm sao biết được anh có đang lừa tôi hay không?”
Tạ Lan không phải người đa nghi, nhưng rõ ràng chuyện này đầy rẫy những điểm bất thường. Những người này không phải ngẫu nhiên mà bị đưa đến đây, có vẻ như tất cả đều đang bị một bàn tay vô hình thao túng.
Linh mục giật mình kêu lên, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó biến sắc: “Cậu nghĩ tôi với nữ quỷ đó là một phe sao?”
Không hẳn, nhưng cậu nghi ngờ tất cả mọi người ở đây.
Bao gồm cả Triệu Trì, người tiến vào đây cùng cậu.
Tạ Lan chớp chớp mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
“Nữ quỷ đó ở trong phòng ngủ sao?” Cậu nhìn về phía căn phòng ngủ.
Triệu Ngọc Đường liên tục nhìn về phía ấy, cả người run rẩy như một cái sàng, chẳng thể giấu được bất kỳ bí mật nào.
Nghe cậu hỏi thẳng như vậy, linh mục biến sắc, nhanh chóng liếc nhìn căn phòng rồi hạ giọng đáp: “Ở trong phòng ngủ, nói là để trang trí phòng tân hôn.”
Ồ, vậy ra nữ quỷ này cũng thuộc kiểu biết chăm chút.
Tạ Lan đứng dậy, đổi vị trí, ngồi đối diện với phòng ngủ, đồng thời ngồi ngay trước mặt Triệu Trì.
Căn phòng đã được trang trí lại, mặc dù nội thất và cách bài trí rất đơn giản, nhưng trần nhà và tường đều được phủ đầy lụa đỏ, rèm cũng bằng sa đỏ mỏng manh.
Không chỉ thế, từ trong phòng còn vang lên một khúc nhạc ai oán, lời ca trách móc người tình bội bạc, thay lòng đổi dạ.
Từ góc độ này nhìn qua, cô dâu đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía họ. Tuy bóng lưng trông gầy guộc, nhưng dáng người lại cao ráo, khung xương rất rõ ràng.
Khoác lên mình bộ váy cưới đỏ, dáng vẻ uyển chuyển tựa liễu yếu đào tơ, mềm mại yêu kiều, nhưng lại toát ra một cảm giác kỳ dị khó tả.
Tạ Lan để ý, khi tiếng hát vang lên, chú Triệu run lên dữ dội hơn, đến mức con dao thái trong tay suýt nữa không giữ nổi.
Thế nhưng, những người khác lại hoàn toàn không có phản ứng gì, như thể họ không hề nghe thấy tiếng hát ấy.
Rốt cuộc là thật sự không nghe thấy hay chỉ đang giả vờ?
Đúng lúc này, cô dâu đứng quay lưng về phía cửa sổ trong phòng cuối cùng cũng xoay người lại, để lộ khuôn mặt dày bệch phấn son.
Lúc này, Tạ Lan mới hiểu vì sao trước đó cậu cảm thấy cô dâu này có gì đó kỳ quái.
Người chuẩn bị làm cô dâu hóa ra lại là một người đàn ông. Mặc dù lớp phấn son đã làm mờ bớt đường nét gương mặt, nhưng vẫn rõ ràng là một người đàn ông, hoặc phải nói là một con nam quỷ.
Một con nam quỷ như thế, nhưng lại được mọi người gọi là “cô dâu ma.”
Tạ Lan không ngờ rằng diễn biến sự việc lại trở thành một con ngựa thoát cương mất kiểm soát lao thẳng đến những hướng không thể lường trước.
Cậu hơi nghiêng đầu, đưa tay kéo góc áo của người phía sau.
“Cậu có nhìn thấy không?”
Rõ ràng không hề chạm vào đối phương, nhưng Tạ Lan vẫn có thể cảm nhận được thân thể hắn cứng đờ trong thoáng chốc, như thể ngay cả nhịp thở cũng dừng lại.
Triệu Trì khẽ cúi mắt, hắn đang đứng, dáng người cao lớn, khi cúi đầu nhìn Tạ Lan bằng ánh mắt dịu dàng lại khiến người khác cảm giác như hắn đang ngắm nhìn một bảo vật quý giá.
“Ừ, nhìn thấy rồi.” Triệu Trì đáp.
Tạ Lan nhận được câu trả lời, liền hỏi tiếp: “Cậu thấy anh ta có đẹp không?”
Nghe vậy, Triệu Trì nhanh chóng liếc Tạ Lan một cái, ánh mắt thoáng dao động. Sau đó hắn nhàn nhạt nói: “Không đẹp.”
Nhưng câu trả lời này lại không phải điều Tạ Lan muốn nghe. Cậu quay sang hỏi linh mục, người từ nãy giờ cứ lén lút nhìn họ.
Chưa kịp mở lời, linh mục đã lắp bắp đáp: “Đẹp, đẹp mà… cậu rất đẹp.” Nói xong, tai anh ta đỏ bừng lên.
Nhưng anh ta còn chưa kịp hổ đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đang chiếu thẳng vào mình.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cậu con trai của khổ chủ, dù vẻ ngoài không nổi bật bằng chàng trai trước mắt nhưng nếu so ra thì cũng thuộc dạng sáng sủa.
Linh mục vốn có thói quen cứ gặp trai đẹp là khen, nên thành thật nói với Triệu Trì: “Cậu cũng đẹp trai!”
Kết quả là ánh mắt lạnh lẽo kia càng thêm băng giá.
Ồ, có vẻ đối phương không hài lòng với lời khen này. Linh mục âm thầm rút lại lời khen trong lòng.
Tạ Lan: ...
“Tôi hỏi anh có thấy gì trong phòng ngủ không.”
Linh mục: “Thấy gì cơ?” Anh ta len lén liếc về phía căn phòng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nhìn thấy con nữ quỷ đó à?”
Trong số những người ở đây, ngoại trừ chú Triệu vẫn im lặng, tất cả đều nói không thấy gì.
Linh mục không nhìn thấy quỷ nhưng có thể nghe được tiếng nói của nó. Thầy bói chẳng thấy chẳng nghe, mà dường như còn sợ hai người ngồi trên cao đường hơn là sợ nữ quỷ.
Còn cô gái nhỏ thì từ đầu đến cuối chỉ biết khóc, khóc đến là chân thành.
Tạ Lan tự an ủi bản thân, chuyến này không phải không thu hoạch được gì. Ít nhất, cậu đã biết rõ xếp hạng sức mạnh thực sự của các “cao nhân” trên con phố này.
Đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Khi Tạ Lan còn đang cố trấn an bản thân, cậu bất chợt nhìn thấy gã nam quỷ trong phòng ngủ bế lên từ giường một đứa trẻ trông như khoảng sáu, bảy tuổi.