Nhưng cấm chế trên người tinh linh vẫn rất vững chắc, Thủ tướng liếc nhìn Tông Minh, thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào l*иg, như thể nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ, liền thở dài trong lòng.
Kỳ thực Tông Minh chẳng nghĩ gì cả.
Cậu chỉ cảm thấy, từng câu từng chữ mình gõ ra trên máy tính giờ đây lại biến thành thứ tồn tại chân thật, sống sờ sờ xuất hiện trước mắt, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Cha…” Cậu thúc giục.
Thủ tướng liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt rơi xuống người tinh linh: “Chỉ là con chó nhốt trong l*иg thôi, con thích thì cứ lấy ra chơi đi.”
Nói xong, ông ta vừa định rời đi, lòng Tông Minh chợt thắt lại, chắn trước mặt Thủ tướng: “Cha, cha vẫn chưa đưa chìa khóa cấm chế cho con, luyện dược cần phải mở cấm chế.”
“Hồ đồ!” Thủ tướng nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn đưa chìa khóa cho cậu: “Dù thế nào cũng không được phép mở toàn bộ cấm chế.”
Tinh linh tóc bạc từ đầu đến cuối đều im lặng chứng kiến mọi chuyện, mãi đến khi Thủ tướng lấy chìa khóa ra, đôi mắt u ám mới chậm rãi nâng lên, nhìn thẳng vào Tông Minh.
Chàng trai tóc xanh đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, cậu quay đầu lại, liền chạm phải một đôi mắt đỏ như máu.
Dù bị giam cầm trong l*иg, dù bị nhốt ở đây, rơi vào tình cảnh này, khí thế trên người nhân vật chính vẫn trói chặt lấy cậu, mang theo cảm giác lạnh lẽo không tan.
Giây phút ấy, cậu thậm chí cảm thấy Luật như muốn lột da rút gân mình.
Tên này chắc chắn đang nghĩ như vậy rồi ==
Tông Minh đứng trước l*иg, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, một lúc sau mới lên tiếng: “Tinh linh, đi theo ta.”
Người đàn ông vẫn không nói gì.
Khí chất trên người hắn rất lạnh lẽo, giống như xác chết, vong linh, thi thể – kẻ bất tử.
Vật đến từ Vực Sâu.
Tông Minh lắc lắc chìa khóa trong tay, người đàn ông mới chịu hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt rơi xuống mặt cậu, như muốn khắc ghi dung mạo của cậu, Tông Minh tự an ủi mình rằng nam chính nhất định là nhớ đến ơn cứu mạng của mình, muốn nhận rõ ân nhân này, ừm, tuyệt đối không phải đang ghi nhớ mặt cậu, cũng tuyệt đối không phải đang chuẩn bị chờ thời cơ hành động, sau khi lấy được chìa khóa mở cấm chế sẽ trả thù cậu…
Tông Minh lại lắc lắc.
Ánh mắt nam chính theo động tác của cậu mà lên xuống, giống như diều trên trời, kẻ săn mồi nhìn chằm chằm con mồi, con chó nhìn chằm chằm thức ăn.
Tông Minh lắc chuông trong tay một cái, hắn liền nhìn theo.
Tông Minh cất đồ đi.
Nam chính không nhìn cậu nữa, chắc đang suy nghĩ cách tìm cơ hội gϊếŧ cậu.
Chàng trai tóc xanh thật sự sợ hắn giây tiếp theo sẽ phá l*иg lao ra, vốn dĩ cậu muốn cứ thế khiêng người ta về, nhưng lại nghĩ đến nếu cứ thế khiêng người ta về như thú cưng, để mọi người nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì hình như càng sỉ nhục hắn hơn.
Tông Minh nhìn vào đôi mắt ấy, đành ra lệnh cho người ta kéo nam chính ra: “Cái l*иg này quá nặng, ngươi ra ngoài với ta.”
Nam chính từ từ nheo mắt, theo l*иg giam từ từ mở ra, người bị giam cầm bên trong như mãnh thú thoát khỏi l*иg, chỉ là tấm chắn kia vừa được kéo ra, hơi lạnh trên người hắn như bùng nổ trong nháy mắt, lan tỏa khắp căn phòng.
Luật cứ thế ngồi trong l*иg, nhìn thẳng vào chàng trai không chút né tránh.
Mãi đến lúc này, hắn mới dám chắc chắn, người trước mắt này thật sự muốn thả hắn ra khỏi l*иg… rồi, mang theo bên mình.
Thú vị.
Mái tóc bạc của người đàn ông cuối cùng cũng khẽ động đậy, lay động trong bóng tối khiến người ta đau mắt, tinh linh chính là sinh vật phát sáng trong bóng tối như vậy, từ từ, ngón tay hắn duỗi ra, bám vào mép l*иg, từng chút từng chút bò ra khỏi l*иg.