Ký Chủ Bất Lương: Ta Tung Hoành Khắp Chư Thiên

Chương 8

Hầu phu nhân lập tức im bặt, ánh mắt Khanh Trì sắc bén nhìn thấy có người lén lút định bỏ chạy, liền lên tiếng: "Này, tên gia nhân kia đứng lại, định đi đâu đấy? Đang điều tra án mạng, những người liên quan không được tự ý rời đi, lỡ làm hỏng chứng cứ thì sao?"

Tên gia nhân bị Khanh Trì gọi lại mặt mày méo xệch, cuối cùng run rẩy quỳ xuống đất.

Hầu gia nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt, cau mày.

Sắc mặt hầu phu nhân đã trắng bệch, tên gia nhân bà ta âm thầm sắp xếp cho ra ngoài đã bị chặn lại, giờ không thể nào nói rõ lý do được nữa.

"Phu nhân vẫn chưa trả lời, phát hiện thi thể Vương ma ma ở đâu? Vết thương kia ta đã thấy rõ ràng, chắc chắn là chết ngay tại chỗ, không thể nào tự mình đi lại được." Khanh Trì từng bước ép sát, không cho hầu phu nhân cơ hội thở dốc.

Mấy quan sai đều im lặng, chuyện này là sao, trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Hầu gia ngày thường đầu óc không được lanh lợi, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, lúc này cũng nhận ra vài phần, giọng nói lạnh xuống: "Phu nhân."

"Hầu gia, thấy chưa, loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, đáng tiếc người mắt mù, còn ngu ngốc." Khanh Trì không chút lưu tình tiếp tục công kích bằng lời nói, "À, còn có hảo muội muội của ta được phu nhân dạy dỗ rất tốt, mấy thủ đoạn này dùng cũng thật thành thạo. Ví dụ như lần trước vào ngày sinh của người, cái bình hoa kia, ta còn chưa kịp chạm vào đã bị đổ tội là do ta làm vỡ."

Nhân lúc hầu gia đang nghi ngờ, Khanh Trì nhanh chóng lôi chuyện cũ ra kể, hất ngược lại mấy chậu nước bẩn mà nguyên chủ phải chịu.

Hầu gia trầm mặc.

Chuyện vẫn chưa kết thúc, Khanh Trì ngay sau đó nhìn về phía mấy quan sai đang cẩn thận quan sát hiện trường:

"Hung thủ là ai còn phải nhờ các vị quan sai điều tra, nhưng có thể phái người áp giải hầu phu nhân, người có ý đồ vu oan giá họa cho ta về nhà lao trước, đến nơi chết ở đâu cũng không nói rõ mà cứ khăng khăng là ta gϊếŧ người, vu oan cho người khác thì phải chịu tội gì?

Có khi điều tra rõ ràng, còn phải thêm tội danh mưu sát. Mà với kinh nghiệm dày dặn của bọn họ, chắc sẽ tìm một hạ nhân ra chịu tội thay, bịa ra chút ân oán với ta hoặc là với Vương ma ma rồi lừa cho qua chuyện."

Khanh Trì vẫn luôn tươi cười, nhưng lúc này hoàn toàn là nụ cười chế giễu, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hầu phu nhân đang không che giấu được vẻ hoảng loạn, thậm chí còn giúp bà ta nghĩ sẵn đường lui, chỉ là nói ra cho dễ nghe hơn thôi.

Mà theo Khanh Trì nói nhiều bất thường đến đây, sắc mặt hầu gia đã xanh mét.

Vụ án này dù có điều tra rõ hay không thì hôm nay hầu phủ cũng mất hết mặt mũi, hơn nữa với lời nói và hành động của đại tiểu thư, thanh danh của nàng ta chắc chắn bị hủy hoại hoàn toàn.

"Hầu gia, quan phủ phá án, mong rằng đừng làm phiền lòng." Mấy quan sai hiểu rõ, đến lúc này cũng không nên đứng ngây ra nữa, bèn tiến lên định áp giải hầu phu nhân.

Ai bảo hầu phu nhân bị Khanh Trì nói đến mức á khẩu không trả lời được, đương nhiên không thể trực tiếp bắt, nhưng vẫn phải đưa về nha môn thẩm vấn.

"Lão gia, thϊếp không có, thϊếp không vu oan cho nàng ta." Hầu phu nhân thật sự không thể giải thích được, đường lui đã bị Kiều Uyển chặn hết, chỉ có thể bất lực nhìn hầu gia.

Nhưng lúc này hầu gia đang hoài nghi nhân sinh, căn bản không thèm để ý đến bà ta.

"Hầu phu nhân, xin mời đi theo chúng tôi." Mấy quan sai tiến lên, những người bên cạnh hầu phu nhân lập tức tản ra, kể cả đứa con gái bảo bối của bà ta cũng đều tránh xa.

Sắc mặt hầu phu nhân xám xịt, không hiểu sao chỉ trong chốc lát, tình thế đã thay đổi hoàn toàn.