"A!" Khuôn mặt người chết lập tức lộ ra, trong đám người có người thét lên kinh hãi.
Dưới tấm vải trắng quả thật là một người chết, hơn nữa là mới chết không lâu, điều này Khanh Trì đã cảm nhận được từ trước.
Mà người chết chính là ma ma bị nàng tát lúc nãy.
Chỉ là Khanh Trì tung hoành cả đời, ra tay luôn có chừng mực, nói đánh gãy hai cái xương sườn thì sẽ không bao giờ chặt đứt xương đùi.
Nhìn ma ma kia mặt mũi già nua, nàng còn chưa đánh rụng răng bà ta, sao có thể đánh chết người được.
Người này không thể nào là do nàng đánh chết.
Vén tấm vải trắng lên nhìn, trên trán ma ma kia máu thịt lẫn lộn, nhìn như là bị vật gì đó đập chết, mà Khanh Trì chỉ tát bà ta một cái thôi.
Khóe miệng Khanh Trì hiện lên ý cười, thật thú vị.
"Tỷ tỷ, Vương ma ma là nhìn muội muội lớn lên, rốt cuộc bà ấy chọc giận tỷ ở đâu, tỷ nói cho muội muội biết, muội muội sẽ tự mình trách phạt ma ma, vì sao... Vì sao..." Một thiếu nữ mặc áo gấm bên cạnh khóc lóc thảm thiết, hai mắt đẫm lệ nhìn Khanh Trì.
Tiểu nha đầu này từ đâu chui ra vậy, khóc lóc thật phiền phức.
Khanh Trì mất kiên nhẫn liếc ả ta một cái.
Thấy thái độ của Khanh Trì, hầu gia ngồi trên cao càng thêm tức giận: "Ngươi còn không biết hối cải!"
Khanh Trì không thèm để ý đến hắn, chỉ bước tới trước mặt thiếu nữ kia, giơ tay lên tát cho ả ta một cái.
Cái tát này khiến cả chính sảnh im phăng phắc, ngay cả thiếu nữ bị đánh ngã xuống đất cũng ngây người, trên mặt nóng rát.
"Khóc cái gì, người chết có phải mẫu thân ruột ngươi đâu." Khanh Trì lại trợn trắng mắt, chết một hạ nhân mà khóc lóc như vậy, ai tin được.
Lời này của Khanh Trì vừa ra, một vị biểu ca vốn đứng trong đám người, luôn thương cảm nàng sống khổ sở, định lên tiếng giúp đỡ, lập tức nghẹn lời, không nói nên lời.
Sao tiểu biểu muội nhu nhược của hắn bỗng nhiên trở nên hung dữ như vậy?
Hầu gia lúc này mới hoàn hồn, tức giận đập bàn đứng dậy.
"Ngồi xuống cho ta!" Chưa đợi hầu gia gào lên, Khanh Trì đã bộc phát khí thế, quay đầu quát lớn.
Bị khí thế uy nghiêm cao cao tại thượng kia dọa sợ, trong nháy mắt hầu gia không dám cãi lời, theo bản năng ngồi xuống.
Chờ hoàn hồn lại, mặt hầu gia đỏ bừng, nhưng Khanh Trì không cho hắn cơ hội nói chuyện: "Người đâu, đi báo quan, hầu phủ có người mưu sát, vu oan giá họa!"
"Tuân, tuân mệnh." Một hạ nhân bị Khanh Trì dọa sợ, không cần suy nghĩ liền quay đầu chạy ra ngoài.
"Chậm... A!" Hầu phu nhân vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh hầu gia lúc này sắc mặt đại biến, đứng dậy định ngăn cản, nhưng lại kêu lên đau đớn.
Một viên trân châu rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa.
Sắc mặt hầu phu nhân méo mó, phải cố hết sức mới duy trì được vẻ mặt ủy khuất.
"Ngươi thấy ai cũng đánh hay sao? Đây là mẫu thân ngươi đấy, chẳng lẽ lát nữa ngươi cũng đánh ta?" Hầu gia tức đến run giọng.
"Cái gì? Bà ta đâu phải mẫu thân ruột của ta, ngược lại mẫu thân của ta còn bị bà ta hại chết." Khanh Trì nhếch mép cười, nhìn hầu phu nhân, "Hầu phu nhân, nếu tội danh gϊếŧ người thật sự bị đổ lên đầu ta, vậy ta không ngại gϊếŧ thêm hai người, ví dụ như kẻ thù của ta và con gái của bà ta?"
"Ngươi điên rồi!" Hầu gia như nhìn thấy quỷ, sao trưởng nữ của mình lại thành ra thế này?
Hắn chẳng qua là có một khoảng thời gian không quan tâm đến nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến đứa con gái trầm lặng ít nói kia trở nên sắc bén, ra tay tàn nhẫn như vậy?
Khanh Trì trừng mắt nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực đi sang một bên, tiện tay lôi một người từ trên ghế xuống ném sang chỗ khác, rồi tự mình ngồi xuống: "Đừng nói nhảm nữa, chờ quan phủ đến, xem kỹ ma ma kia chết như thế nào."
"Mang cho ta một chén trà." Tựa lưng vào ghế, Khanh Trì nhìn xung quanh, chỉ vào một tiểu nha hoàn gần đó, phân phó.
Hầu gia mặt đỏ bừng, tức giận đến mất lý trí, bước xuống khỏi vị trí cao, đi đến trước mặt Khanh Trì, giơ tay lên định đánh.
Nhưng tay hắn chưa kịp hạ xuống đã bị Khanh Trì nắm chặt cổ tay, không thể động đậy.
"Hầu gia, lên trên ngồi cho đàng hoàng, chờ quan phủ đến." Khanh Trì thản nhiên nói xong, hất tay hắn ra, rồi ung dung ngồi xuống, chờ nha hoàn mang trà lên.