Cực Phẩm Phu Thê

Chương 1

Hạc gia, mười sáu năm trước, nửa đêm, đèn đuốc đang lờ mờ bỗng sáng trưng. Cả nhà gần chục người từ lão gia đến thϊếp thân nha hoàn nhốn nháo hết cả lên. Phu nhân sắp sinh rồi.

Hạc Ngọc Đường nóng lòng đi đi lại lại trước cửa. Bên trong nhũ mẫu từ nhỏ của phu nhân nhà ông, kiêm luôn công việc của bà đỡ, không ngừng động viên Dư Ly Tố San, phu nhân duy nhất của ông, đang chuyển dạ.

Ngoài sảnh lớn, gần hai chục con người nội ngoại huynh đệ, bằng hữu hai bên, không biết lấy tin tức ở đâu, nháy mắt đã tề tựu đông đủ nóng lòng đợi tin vui.

Khi phu nhân nhà ông mang thai tháng thứ tám, một lão sư phụ từ trên núi Nam đi hoá duyên qua, vì thấy ông lễ độ lại hào phóng, liền vung tay bói cho một quẻ.

Nội dung quẻ này nói là, đứa trẻ sinh ra có mệnh đại phú, đại quý, vừa lọt lòng đã đem đến ấm no cho nhiều người. Tuổi Ngọ, nếu sinh vào nửa đêm đến rạng sáng, cuộc sống sau này cực kỳ suôn sẻ, tiền tài nở rộ không ngừng, một đời trôi chảy. Và Hạc gia, đời thứ ba này, sẽ chỉ có một truyền nhân duy nhất. Nhưng tuyệt đối, không được phát sinh tình cảm với nam nhân, không thì nhẹ sẽ tán gia bại sản, nặng thì mang hoạ diệt môn.

"Oa .. oa.." Tiếng trẻ con non nớt vang lên. Vừa khéo qua nửa đêm, là tuổi Ngọ. Trong phòng lúc này chỉ cho phép Tiêu nhũ mẫu ở lại. Phu nhân máy môi ra hiệu bà gọi lão gia vào.

"Lão gia." Hạc Ngọc Đường nhanh chân bước vào, rèm cửa thả xuống ngăn cách bên ngoài. Người đàn ông gần ba mươi tuổi, lo lắng chiếu cố phu nhân nhà mình rồi mới nhìn ngắm tiểu oa nhi bé tí, xinh xinh bên cạnh.

"Phu nhân ... là ..." Ông hỏi nhỏ.

Dư Ly Tố San nhìn phu quân nhà mình, mắt cười hiền hoà, yếu ớt làm khẩu hình:

"Là tiểu nữ nhi." Hạc Ngọc Đường chấn động thoáng qua một cái, đầy suy tư quan sát nhóc con vừa mới chào đời, đang định nói thì:

"Đùng .. ầm ... rào rào.." Trời quang, mây tạnh bất ngờ sấm chớp, chuyển mưa to dữ dội, hoa màu, lương lực, cây cối nắng cháy, khô cằn háo hức đón lấy món quà vô giá từ thiên nhiên. Đặc biệt hơn, tiểu tử chưa đầy nửa ngày tuổi này, ấy thế mà không ảnh hưởng gì, vẫn ngon ngon, du du ngủ say trong vòng tay phu nhân nhà ông.

Lời tiên tri đầu tiên trong quẻ bói của lão sư phụ ngày nọ, đã linh nghiệm.

Cả một mùa hè đến đầu mùa thu, trải dài từ nam ra bắc, không có một hạt mưa. Ruộng đất nứt nẻ, con người cũng héo úa, kiệt quệ, ngay cả nước sông cũng cạn đi nhiều. Một cơn mưa to, có dấu hiệu sẽ dai dẳng không dứt này, chính là phép màu gìn giữ sự sống và an toàn lương thực cho cả đất nước. Đây, chẳng phải là ... vừa lọt lòng đã đem đến ấm no cho nhiều người sao.

Hạc lão gia bừng tỉnh nhìn phu nhân, rồi nhìn Tiêu nhũ mẫu cũng đang đứng hình bên cạnh, ngoài tiểu tử bé tí tẹo đang đi gặp Chu công kia, thì ba người chăm chăm nhìn nhau, không gian tĩnh lặng đến mức, có thể nghe được cả tiếng kim khâu rơi xuống đất.

Được rồi, thiên nhãn của lão sư phụ ngày đó, có lẽ là thật, Hạc Ngọc Đường nghĩ, quyết định không thể mạo hiểm đánh cược ván bài cuộc đời của mấy chục người nhà ông. Vì vậy, để bảo vệ cơ nghiệp, tính mạng toàn gia tộc và hạnh phúc tương lai của con gái, đành phải uỷ khuất tiểu nữ nhi bé bỏng nhà các ông rồi.

Hạc lão gia nhìn phu nhân như dò hỏi ý tứ của bà, nhận được cái gật đầu nặng trĩu, lại nhìn sang Tiêu nhũ mẫu như cần một lời xác nhận. Chuyện lớn như vậy, chỉ có ba người trong phòng biết và đều hiểu rõ, sống để bụng, chết mang đi. Tiêu nhũ mẫu nhìn phu nhân nhà ông, Dư Ly Tố San từ lúc lọt lòng đến xuất giá, sinh con. Bây giờ, lại chứng kiến tiểu tổ tông vừa ra đời đã rung chuyển cả đất trời. Rất may, Tiêu a di này, một thân còn đầy võ nghệ cao siêu, y thuật như thần, giống như tiểu oa nhi, chính là món quà ông trời trao cho Dư gia, bây giờ là cho Hạc gia ông. Nhất là, một lòng bà sáng như trăng, luôn coi Tố San như con gái, chân thành không bao giờ thay đổi.

"Ọ oẹ.." Tiểu hài tử bé tẹo thức giấc, mặt nhỏ tí non choẹt nhưng đường nét đâu ra đấy, tinh nghịch đáng yêu vô cùng tận.

"A a ô ô.." Dư Ly Tố San cúi nhìn nữ nhi bé bỏng vừa mới từ trên người mình rụng xuống, yêu thương không ngớt. Bé con mở đôi mắt tròn vo, con con như viên trân châu, lại trong veo như hồ nước mùa thu nhìn lên bà. Mẫu tử Hạc gia đắm đuối nhìn nhau, không khí dịu dàng như ánh trăng, nhu tình tràn đầy ngọt ngào như mật ong đầu mùa.

Tiêu nhũ mẫu tiến đến, cuốn kỹ tã bông cho tiểu tổ tông nhà bà, đảm bảo không có gì sai sót, mới cẩn thận ôm lên, đặt vào vòng tay vững chãi của Hạc lão gia.

"Ta và con ra ngoài." Hạc Ngọc Đường cưng chiều nói với phu nhân nhà ông.

"Vâng." Dư Ly Tố San dịu dàng nhìn cả thế giới của mình, trong lòng miên man như đứng trước bình nguyên vô tận, không biết sẽ gặt hái được hoa thơm, hay phải đón nhận bão tố.

"Hạc lão gia đến rồi, Hạc lão gia đến rồi." Gia nhân trong phủ vui vẻ chạy như bay đến sảnh lớn.

Hạc Ngọc Đường ôm tiểu oa nhi, cùng Hạc Trúc, bảo tiêu thân cận của ông, che dù, xé tan làn mưa dày đặc, đến trước cửa gian nhà chính của Hạc gia, thẳng sảnh lớn.

Hơn nửa đêm, đầu thu, thêm mưa lớn, không khí mát mẻ, lòng người Hạc gia lúc này càng thêm tươi mới.

"Tiểu hài tử, đại thiếu gia Hạc gia, Hạc Lưu Ly ra mắt các vị tiền bối, chúc mọi người một đời sung túc, phúc lộc đầy nhà!" Hạc Ngọc Đường ánh mắt như sao, cánh tay rắn chắc nâng con gái nhỏ lên cao, hùng dũng nói, âm thanh đan trong mưa, vang khắp bán kính hai dặm.

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân!" Đám người chật kín trong sảnh lớn không ngừng hô to, trái tim người đàn ông mạnh mẽ Hạc gia không khỏi lay động. Con gái nhỏ à, từ nay con chính thức là con trai châu ngọc của ta.

Cùng lúc, cách một trăm dặm về phía bắc, dưới mái tranh thôn giã, gia đình nhỏ ba người và bà đỡ cũng đang tất bật.

"Sầm Cương, Úc Úc sinh rồi, mẹ tròn con vuông, mau vào xem." Bà đỡ đầy phúc hậu tươi cười kéo anh chàng vạm vỡ đang xoắn xuýt ngoài cửa vào. Sầm Tử Khanh, nam hài ba tuổi nhà họ cũng theo vào.

"Khanh Khanh, nhìn này, đây là muội muội của con, Sầm Tiểu Uyển."