Ba Câu Khiến Bạo Quân Điên Đảo Thần Hồn Vì Ta

Chương 6: Ảnh Vệ, Theo Chủ Thớt

Bị ánh mắt đầy sát khí của Tiêu Hoàn dán chặt, dù Tạ Linh có chậm hiểu đến đâu thì cũng cảm nhận được sát khí. Cậu ngượng ngùng đứng thẳng, không dám lười biếng nữa.

Cứu tôi với! Những thái giám bên cạnh sao có thể đứng im lặng suốt nửa ngày mà không đổi tư thế? Tay họ không mỏi chân họ không tê sao?

Một kẻ xuyên không không quen việc lao động như Tạ Linh chỉ có thể cố gắng nín thở, hai tay run rẩy nâng cuốn Xuân Thu cao hơn.

Tiêu Hoàn nhìn dáng vẻ yếu ớt của Tạ Linh mà ngao ngán: ……

Mới đứng nửa canh giờ đã như vậy? Không thấy thái giám bên cạnh còn đứng vững hơn ngươi sao?

Ngọn lửa giận trong lòng Tiêu Hoàn, vốn vì cốt truyện bị ngắt mà bùng lên, lại không thể trút ra được khi nhìn thấy dáng vẻ run rẩy như cầy sấy của Tạ Linh.

Tiêu Hoàn cố nén giận, mặt không biểu cảm: “Lui xuống.”

Lời vừa dứt, Vương Bảo liền cẩn thận cúi đầu, đỡ lấy Tạ Linh đang run rẩy.

Tạ Linh như được giải thoát, hai tay lập tức buông thõng. Nếu không phải đang đối diện với hoàng đế, có lẽ cậu đã xoa bóp cánh tay ngay lập tức.

Cuối cùng cũng xong! Mệt chết mất thôi.

Tạ Linh len lén liếc về phía Vương Bảo, thầm nghĩ: Ý là “lui xuống” là chúng ta có thể rời đi, đúng không?

Tiêu Hoàn nhắm mắt, không muốn nhìn nữa.

Không có lệnh cụ thể từ hoàng đế, mọi người không dám xử lý Tạ Linh, đành để cậu lẫn vào đoàn người mà rút lui.

---

Ra khỏi tẩm cung, không còn ánh mắt của hoàng đế dõi theo, Tạ Linh liền xoa xoa cổ tay, cơ thể rã rời như một con cá mặn sắp bị phơi khô.

Vương Bảo lo lắng nhìn y: “Tạ công tử có cần nghỉ ngơi một lát không?”

Vương Bảo cảm nhận được hoàng đế dường như có chút hứng thú với Tạ Linh, nên không dám để cậu xảy ra chuyện.

Tạ Linh đang rất mệt mỏi, nghe Vương Bảo nói vậy liền gật đầu đồng ý: “Vậy phiền tổng quản Vương rồi.”

Vương Bảo mỉm cười: “Không có gì. Tạ công tử cứ nghỉ ngơi đi, có lẽ buổi chiều còn phải theo hầu nữa.”

Buổi chiều còn phải hầu?!

Tạ Limh ngẩn người, lòng như rơi xuống vực thẳm, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thế thì tốt quá.”

---

Chỗ nghỉ ngơi của cung nhân tất nhiên không thể so được với hoàng đế. Tạ Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hoàn đọc xong Xuân Thu, rồi ung dung nằm trên long sàng xa hoa.

Trong khi đó, Tạ Linh chỉ được chia một chiếc giường mềm nhỏ, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với mấy hôm trước phải ngủ trên ghế.

Ngày thứ ba xuyên không, từ chiếc ghế cứng lạnh giá nâng cấp lên được một chiếc giường nhỏ.

“Hệ thống, tao nâng cấp rồi đấy!”

Hệ thống: ……

“Có khi chẳng mấy chốc cậu lại bị đẩy về nằm ghế cũng nên.”

Tạ Linh bị dội gáo nước lạnh, suy nghĩ một lúc, không thể không thừa nhận: “Mày nói cũng đúng, ai biết ngày nào đó đẹp trời hoàng đế lại nổi điên.”

“Nhân lúc hôm nay còn được nằm trên giường, tao phải tranh thủ ngủ cho đủ!”

Tạ Linh vừa nói xong đã ngã xuống giường mà xĩu ngay lập tức, nhanh đến mức hệ thống tưởng như cạu bị bấm nút tạm dừng.

---

Trong khi đó, trong tẩm cung, Tiêu Hoàn nhắm mắt nhưng mãi không ngủ được.

Một đêm không nghỉ ngơi, lẽ ra hôm nay nên ngủ lấy sức, nhưng mỗi khi nhắm mắt trong lòng hắn lại không yên.

Sau một nén hương, Tiêu Hoàn mở mắt: “Tạ Linh đâu?”

Bên ngoài, Vương Bảo lập tức cúi người đáp: “Bẩm bệ hạ, Tạ công tử đang nghỉ ngơi.”

Tiêu Hoàn không nói gì, Vương Bảo biết hắn đang chờ câu trả lời cụ thể.

Sau vài phút im lặng, một cung nhân nhỏ vội chạy tới, cúi đầu nói nhỏ vài câu vào tai Vương Bảo.

Vương Bảo mới khẽ bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, Tạ công tử vừa mới ngủ.”

Ngủ rồi?

Tên này sao ngủ nhanh vậy?

Tiêu Hoàn im lặng một lúc lâu, hiếm khi cảm thấy hơi bất bình. Hắn làm việc chăm chỉ suốt cả ngày, xử lý công vụ đến giờ mà vẫn chưa ngủ được. Y ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sáng nay chỉ cầm sách một lúc thôi rồi ngủ ngay. Phải biết rằng khi hắn còn là Thái Tử, chỉ riêng việc kéo cung đã phải đứng dưới cái nắng gay gắt ba tiếng đồng hồ.

Tiêu Hoàn hít một hơi thật sâu, lúc này hắn không biết nên nói gì.

Vương Bảo cẩn thận đợi bệ hạ ra lệnh, thì chỉ nghe thấy bệ hạ lạnh lùng nói: “Khi nào y tỉnh dậy, bảo y buổi chiều qua thư phòng.”

“Dạ.” Thái giám tổng quản cẩn thận đáp, lau mồ hôi trên trán. Ông còn tưởng bệ hạ sẽ bảo ông đến gọi Tạ công tử dậy ngay, không ngờ phải đợi y tỉnh dậy, xem ra bệ hạ có cảm giác khác biệt với Tạ công tử.

Vương Bảo nhẹ thở phào, đứng ngoài cửa cầm chổi phủi nhẹ bụi.

Sau khi nhắm mắt một lát, Tiêu Hoàn đã đứng dậy đi xử lý công vụ. Công việc điều tra của thái y viện vẫn chưa xong, lại liên quan đến lễ bộ và lục bộ, cộng với đống công việc chất đống khiến hắn dù có muốn nghỉ ngơi cũng không thể.

……

Vì vậy, khi Tạ Lăng tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, cậu thấy thái giám nhỏ lúc trước vẫn đang đứng đối diện cậu, mắt không chớp, gấp gáp đến mức làm cậu hoảng sợ.

“Trời ạ, hệ thống có chuyện gì vậy? Mới mở mắt đã thấy một khuôn mặt.”

Tạ Linh cũng không mong hệ thống sẽ trả lời cậu, vì thỉnh thoảng nó mới trả lời cậu, mà khi không có năng lượng thì nó cũng chẳng thèm quan tâm. Cậu nhìn vào thái giám chỉnh lại biểu cảm.

“Á, sao ngươi lại đứng ở đây, có việc gì không?”

Cậu nghĩ bản thân chỉ ngủ một lúc, trời còn chưa tối hẳn, nhưng khi nhìn ra ngoài, Tạ Linh mới nhận ra đã là giờ Dậu rồi.

Thái giám gần như khóc: “Tạ công tử, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, đã là giờ Dậu rồi.”

“Sắp đến giờ ăn tối rồi.”

Ai lại ngủ đến hai ba canh giờ giữa ban ngày thế này? Nhớ đến lời dặn của Vương tổng quản, thái giám không nghĩ rằng Tạ công tử lại ngủ lâu như vậy.

Giờ phải làm sao đây?!

Tạ Linh cũng hoảng, không ngờ Tiêu Hoàn lại có lệnh này, giờ này... đi qua còn kịp không?

Cả hai nhìn nhau, Tạ Linh khẽ ho một tiếng: “Hay là để ta chuẩn bị một chút rồi qua?”

Tiểu thái giám mếu máo gật đầu: “Chỉ có thể vậy thôi.”

Cả buổi chiều, Tiêu Hoàn uống một ngụm trà đặc rồi đã duyệt qua ba mươi tấu chương, nhưng Tạ Linh vẫn chưa đến.

Vương Bảo thi thoảng liếc nhìn lên, thấy sắc mặt bệ hạ càng lúc càng khó coi.

Chết tiệt, sao ngủ lâu thế? Đến khi chén trà cũng không còn ấm nữa, Vương Bảo mới bước lên chuẩn bị thay trà, lúc này mới nghe thấy tiếng thông báo từ ngoài.

“Bệ hạ, Tạ công tử đến rồi.” Vương Bảo cố gắng cúi thấp đầu, thậm chí muốn giọng mình nhỏ hơn nữa.

Quả nhiên, bệ hạ cười lạnh một tiếng: “Giờ này còn đến làm gì? Để ăn tối à?”

Vương Bảo nghẹn lại, suy nghĩ một chút rồi mới nhận ra, giờ này... đúng là giờ ăn tối.

Trong thư phòng, không ai dám nói gì. Tiêu Hoàn tự mình suy nghĩ một hồi, rồi sau khi để Tạ Linh đứng đó một lúc, mới ấn ấn thái dương.

“Cho người vào đi.”

Tạ Linh đứng ngoài đổi chân liên tục, sau khi nghe tiếng mới đi vào cùng với thái giám. Vừa vào, cậu đã thấy Tiêu Hoàn đứng viết chữ trước bàn.

Tiêu Hoàn cao lớn, uy vũ, dù khuôn mặt đẹp đẽ nhưng khi đứng như vậy lại có một khí thế áp bức.

Tiêu Hoàn đánh giá Tạ Linh một lúc, rồi nói một câu với giọng châm chọc: “Ngủ dậy rồi à?”

“Sao không ngủ thêm chút nữa đi?”

Tạ Linh: …

Cậu cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.

Tiêu Hoàn có phải đang châm chọc cậu không? Không thể nào, ấn tượng của cậu về Tiêu Hoàn phần lớn đến từ sử sách, và cậu cũng không dám nghĩ quá nhiều, chỉ khẽ ngẩng đầu lên rồi gượng cười: “Bẩm bệ hạ, tối qua thần không ngủ được, nên hôm nay ngủ quá giấc.”

Tạ Linh nói xong, nghĩ một chút rồi không nhịn được phải khen: “Vẫn là chỗ của bệ hạ thoải mái nhất.”

Một câu khen lại khiến Vương Bảo hiểu ra: Bệ hạ hôm nay suốt cả ngày không ngủ được.

Tiêu Hoàn nhìn y một lúc lâu, bắt đầu suy nghĩ không biết người này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì. Sau khi không tìm ra đáp án, hắn liếc môi, lạnh lùng nói: “Còn một giờ nữa mới đến giờ ăn tối.”

Tạ Linh: Ừ? Ồ.

Rồi sao?

Cậu chưa kịp phản ứng thì thái giám đã chỉ chỗ cho cậu ngồi và bảo cậu đọc sách.

“Tạ công tử, quả là phúc lớn!”

“Biết được năm nay ngài sẽ tham gia khoa cử, bệ hạ đặc biệt cho phép ngài ngồi đây ôn tập, ngài mau ngồi đi.”

Sau hai ngày quan sát, Tiêu Hoàn biết Tạ Linh sẽ không viết gì vào ban ngày, nhưng hắn không muốn sáng mai mới đọc được tiếp, nên hôm nay hắn muốn cùng Tạ Linh ở trong cùng một phòng xem thử, không biết y sẽ viết gì khi chẳng còn gì để làm.

Bàn của Tạ Linh không phải ở cạnh Tiêu Hoàn, hai người chỉ ở trong cùng một không gian. Vì khi Tiêu Hoàn xử lý công vụ, hắn không thích có người ở gần, ngay cả thái giám cũng phải đứng ngoài màn che. Vì vậy khi Tạ Linh ngồi xuống, cậu mới phát hiện đây là một không gian yên tĩnh hiếm có.

“Thật thích hợp để viết chữ.” Ánh sáng vàng trên đầu cậu chớp một cái rồi tắt.

Vậy thì viết đi, Tiêu Hoàn liếc một cái rồi uống một ngụm trà.

Lúc đầu Tạ Linh ngồi có chút không thoải mái, dù sao đối diện là một đại nhân vật. Nhưng từ lúc vào, Tiêu Hoàn không ngẩng đầu lên mà chăm chú vào công việc, Tạ Linh từ từ cũng thấy thoải mái hơn.

Trên mặt bàn là sách cổ, Tạ Linh chỉ cần liếc qua đã thấy mắt mờ đi vì chữ Hán cổ.

Ôn tập gì chứ? Cậu chẳng thể ôn tập được gì cả. Không thể tin được, nguyên chủ dù gì cũng là người sống trong thời đại này còn không chịu nổi sách vở, huống chi là cậu một người từ thời hiện đại xuyên đến?

Đừng đùa nữa.

Cảm giác như cậu là một con cá mắc cạn, Tạ Linh lần đầu trải qua sự tra tấn của việc học, một lúc sau cậu không nhịn được, liếc Tiêu Hoàn.

Rất tốt, Tiêu Hoàn không phát hiện ra cậu.

Tạ Linh mặt mày tự nhiên, rốt cuộc không nhịn được, lén lút mở giao diện hệ thống.

Tạ Linh cảm thấy không phải do cậu big gan, mà là ai biết tối nay sẽ có chuyện gì? Nếu như Võ Đế đột ngột gọi cậu đến hầu hạ, chẳng phải cậu sẽ không có thời gian để cập nhật sao? Hay là tranh thủ lúc này gõ một chút, dù sao đây cũng là bảo bối giữ mạng của cậu.

Mạng có thể mất, nhưng sự bảo vệ này thì không thể thiếu!

Một nén nhang sau, Tạ Linh bắt đầu viết, nhờ vào sự trợ giúp của hệ thống, cậu chỉ cần nhìn xuống bàn là đủ. Người ngoài có thể tưởng rằng cậu đang chăm chú đọc sách, nhưng chỉ có Tạ Linh biết cậu đang lén viết tiểu thuyết dưới mắt của hoàng đế.

A, cảm giác thật thú vị!

Ba câu nói khiến bệ hạ điên đảo thần hồn vì ta tiếp tục:

“— Chủ thớt thực ra có một bí mật, chủ thớt là người xuyên không. Từ năm Kiến Đức thứ hai đến nay đã là năm thứ năm, bình thường chỉ lặng lẽ làm việc tại Thái Y viện, chỉ muốn sống như một đại phu bình thường.”

“Nhưng sự loạn lạc trong cung lại vướng vào chủ thớt, nhà chủ thớt có một con vịt, hai con chó, một con mèo, tất cả đều trở thành quân cờ trong bàn cờ. Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng giờ thì chủ thớt thật sự không thể nhịn nữa!”

“Người đâu!”

“Gọi tám trăm ảnh vệ, theo chủ thớt... ôi không, nói nhầm.”

“Người đâu, hãy nhận lấy món quà mười năm bổng lộc của chủ thớt, cho chủ thớt có một cơ hội gặp gỡ bệ hạ.”

“Chủ thớt nhất định sẽ làm cho bệ hạ ấn tượng sâu sắc.”

“Chính là ngươi, tên thái giám gần nhất, nhận lấy phong bao này đi, nó là của ngươi đấy!”

Tâm trạng lên xuống, khi thấy tám trăm ảnh vệ, Tiêu Hoàn dừng lại và nghĩ rằng thái y này có thân phận đặc biệt, nhưng sau khi biết rõ, hóa ra y chỉ đang hối lộ thái giám?

Võ Đế: …

[ Tác giả có lời muốn nói]

Tạ Linh: Các huynh đệ, triệu tập 800 ảnh vệ theo chủ thớt phản....Ây da sai rồi, tập luyện lại nào!!